“Sở Sở, những thứ này sau này chúng ta từ từ nói, cô mở cửa ra trước được không.”
Bà quản gia ở bên cạnh biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Thịnh Thế, bà đã nhìn Hỗn Thế Ma Vương này từ nhỏ đến lớn, thật sự chưa từng nhân nhượng một người nào như vậy, đứng ở ngoài cửa nói xin lỗi với người khác, hiện tại cậu Thịnh đã chịu lui đường, nếu cô San còn không mau xuống bậc thang, sợ rằng lát nữa cậu Thịnh sẽ tức giận, vì thế bà quản gia vội vàng lên tiếng giảng hòa nói: “Đúng vậy, cô San, cô đi ra trước xem miệng vết thương để xử lý chậm dễ lưu lại sẹo.”
Cố Lan San ở trong phòng tắm, vẫn không có phát ra chút tiếng động nào.
Thịnh Thế thật sự giống như bà quản gia suy đoán vậy, sắc mặt có chút không được tốt lắm, anh đã thừa nhận anh sai lầm rồi, phải biết rằng, một ngày nay, anh ở nhà cũ của nhà họ Thịnh quỳ cả đêm, vừa sáng sớm trước khi thủ trưởng Thịnh ra cửa, cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ ném lại một câu, nhanh làm rõ ràng chuyện này cho tôi!
Ý rõ ràng, chính là buộc anh ly hôn với cô.
Khi đó, trong lòng anh đã có chút không thuận, nếu không phải là anh về đến nhà, cô không quan tâm anh đi nhà cũ gặp chuyện gì, vừa mở miệng liền hỏi anh sự sống còn của Hàn Thành Trì, chỉ cần nói với anh một câu xin lỗi, anh có thể phát cáu lớn như vậy sao?
Hiện tại anh đã lui bước, cô thế nào mà còn làm ra dáng vẻ đó?
Bà quản gia thấy sắc mặt của cậu Thịnh trở nên có chút âm tình bất định, cũng may bà thông minh, nhanh chóng mở miệng, chuyển đề tài: “Cậu Thịnh, có thể cô San té xỉu ở bên trong hay không.”