Tiếng xương gãy lại phát ra.
Liền nhìn thấy ngực của người nhà họ Ứng kia ngay tức khắc lõm xuống, người này há to mồm, phun ra một ngụm máu tươi, bay xa ba mét, hất đổ một đống bàn ghế, sau đó nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Những nắm đắm khác của người nhà họ Ứng đánh vào Lâm Dương một cách dữ dội, nhưng anh lại giống như: người vô sự, quay người lại và đấm mạnh vào má người bên cạnh.
Gò má của người đàn ông cũng ngay tức khắc sụp xuống, người cũng lắc lư vài vòng, sau đó nặng nề nằm trên mặt đất, tắt cả răng trong miệng toàn bộ đều nhỏ ra, nằm rên rỉ trên mặt đất.
“Hả?”
Da đầu của người nhà họ Ứng tê dại, sợ hãi đến mức mắt cũng dựng thẳng.
Lâm Dương lúc này dường như lộ ra răng nanh.
Anh không còn chắp quay sau lưng nữa, mà chỉ đơn thuần là tắn công, đơn thuần dùng quyền cước để chào hỏi.
Quyền cước của mọi người hoàn toàn không thể đe dọa được anh chút nào.
bùm!
bùm!
bùm…
Chỉ trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, thêm ba người nhà họ Ứng bị đá bay xuống đất, nôn ra máu.
“Không được, quyền cước vẫn không đối phó được với người này!”
Ứng Bình Trúc sắc mặt lạnh lùng.
“Cầm súng!”
Ứng Hùng ở bên này hít một hơi lạnh sau đó hét lên.
“Lý Túc! Anh còn không nhanh cút ra đây, giết tên này cho tôi!” Ứng Phá Lãng hét ra bên ngoài một tiếng.
Vài người mặc đồ đen ào ào xông vào phòng, trực tiếp rút súng ra nhắm thẳng về phía Lâm Dương.
Nhưng trong giây tiếp theo, Lâm Dương đã vẫy tay…
Vút!
Vài tia sáng chói lòa từ trong tay Lâm Dương bay ra, sau đó đâm chính xác vào người của những vệ sĩ áo đen kia.
Ngay lập tức, tất cả các vệ sĩ duy trì hành động rút súng, tất cả đều không thể di chuyển …
“Các anh làm sao vậy? Còn không nhanh thủ tiêu tên đó đi? Nhanh ra tay đi!”
Ứng Phá Lãng hét lên.
“Phá Lãng, bọn họ đã bị kim bạc khoá huyệt đạo rồi, bị điểm huyệt rồi. Con nhanh đi rút những kim bạc kia ra khỏi người bọn họ đi!” Ứng Hùng lo lắng nói.
Ứng Phá Lãng mới hoàn hồn, lập tức chạy tới, rút kim bạc từ trong trên người của những vệ sĩ kia ra.