Xuân Ky cũng trừng lớn con mắt, nhưng giật mình không phải pháp thuật thần diệu của Tân Nguyệt mà là nguyên nhân khác.
“Bách Hoa Phiêu Hương trận, Bách Hoa tiên tử nơi Linh giới là gì của ngươi…”
“Hừ, là sư phó của bản tiên tử, Sao? Sợ rồi phải không…” Tân Nguyệt tiên tử xoay tròn nhãn châu, nếu mượn danh sư phụ có thể khiến Xuân Ky dừng tay thì không phải đỡ hơn sao.
Đáng tiếc Xuân Ky nghe xong thì trên mặt bắn ra lệ khí, trừng lớn đôi mắt lúc này đã biến thành màu đỏ yêu dị.
Tiếng rống thê lương vang xa tới vài dặm, toàn bộ mây trên bầu trời bị thổi tan đi.
“Sợ, hồ đồ…
Phụ vương ngươi truy sát ta thì không tính. Hai ta chỉ có một chút ân oán nhỏ không nhất định phải diệt sát ngươi. Nhưng Bách hoa tiên tử có huyết hải thâm cừu với ta, ta không làm gì được tiện tỳ kia nhưng ngươi chỉ nên trách mình đã chọn nhầm sư phụ…”
Sắc mặt Tân Nguyệt công chúa cuồng biến. Không ngờ lần này lại làm ra chuyện lộng xảo thành chuyên.
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích, nàng cười lạnh trả lời: “Miệng lưỡi lợi hại có tính gì, muốn giết ta thì trước tiên hãy phá Bách Hoa Phiêu Hương trận của bản tiên tử rồi nói sau…”
Lời còn chưa dứt Tân Nguyệt lại đánh ra một đạo pháp quyết. Các tiên hoa chợt lóe linh quang rồi bạo nở ra thành từng mảnh, khắp một vùng trời đều là cánh hoa đủ mọi màu sắc mỹ lệ. Trên bầu trời tỏa ra hương khí phiêu tán thấm vào ruột gan.
Vật tuyệt mỹ thường ẩn chứa kịch độc, Lâm Hiên sớm lĩnh giáo qua chiêu số này. Hiện tại xem Xuân Ky làm sao ứng phó.
Song đối phương lại coi như không có gì, tiếng gầm thê lương truyền vào tai: “Ngu xuẩn, bản tôn thiên sinh bách độc bất xâm, ngươi làm như vậy chẳng qua là múa rìu trước cửa Lỗ Ban.”
Lời này không phải phô trương thanh thế, Bách Hoa chi độc dính vào người thì tu sĩ chết ngay lập tức.
Xuân Ky lại không chút dị sắc khiến Tân Nguyệt thất sắc. Nhưng uy lực của Bách Hoa Phiêu Hương trận không chỉ chừng ấy, nàng vươn ngọc thủ điểm về phía trước.
Những cánh hoa phiêu tán trên bầu trời lập tức tụ lại một chỗ. Một cơn lốc xoáy mỹ miều xuất hiện trong tầm mắt, bên trong có vô số cánh hoa đủ màu sắc không ngừng lưu chuyển,.
Tuy đẹp mắt nhưng những cánh hoa này lại cực kì sắc bén khiến người cảm thấy sợ hãi.
Xuân Ky đã tế ra hai kiện bảo vật, nhưng vừa chạm vào lốc xoáy đã bị cánh hoa mỏng manh kia dễ dàng cắt đứt hóa thành phế vật, từ trên trời rơi xuống.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, lấy nhãn quang của hắn đã nhìn ra hai kiện bảo vật kia thật bất phàm. Bách Hoa Phiêu Hương Trận này thật là có chút môn đạo, hắn cũng không dễ bài trừ.
Có điều Xuân Ky không chút sợ hãi. Chỉ thấy nó vươn tay, đẩy quang cầu do thiên địa nguyên khí tụ lại lúc nãy ra ngoài.
Tân Nguyệt nào dám khinh thường, sử dụng thần niệm thao túng lốc xoáy do cánh hoa hợp thành nghênh tiếp.
Oanh!
Hai đạo linh lực khổng lồ chạm nhau, âm thanh bạo liệt rung trời chuyển đất truyền ra. Trong vòng hơn mười dặm cương phong nổi lên dữ dội. Những ngọn núi nhỏ bị san thành bình địa, toàn bộ các cổ thụ bị nhổ tận gốc. Cự thạch hóa thành bột phấn, sắc trời trở nên vô cùng ảm đạm.
Quang cầu do thiên địa nguyên khí tụ thành uy lực lại cực kì đáng sợ, Bách Hoa Phiêu Hương trận bị đánh đến thất linh bát lạc.
Trong mắt Xuân Ky hiện lệ quang, cùng với một tiếng rống to làm rúng động lòng người, thân hình biến mất không thấy,
Thế như kinh lôi bắn về phía trước. Không phải thuấn di nhưng tốc độ lại nhanh hơn hẳn.
Là một trong Linh giới tứ hung, Xuân Ky có sức mạnh bạo phát khiến người sợ hãi. Khoảng cách hơn mười trượng chỉ là trong chớp mắt.
Tân Nguyệt còn không kịp phản ứng thì ác thú đã tới trước người. Ngoại trừ kinh ngạc là sự sợ hãi tràn đầy!
Khi hành tẩu trên Linh giới, quần tu đều nể sợ thể diện của phụ Vương cùng sư phụ nàng. Tân Nguyệt đã tiến giai Động huyền kỳ nhưng còn chưa gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Nàng căn bản không biết phải đối phó thế nào với dị biến này.
Ở phía xa Lâm Hiên cũng vô cùng hoảng sợ.
Nàng thật ngốc! Thời khắc quyết định không trốn nhanh mà lại bị dọa cho ngây ngốc. Tân Nguyệt có chết thì Lâm Hiên còn bớt được phiền toái nhưng Hạ Hầu Lan…
Hai nàng chung một thể, Tân Nguyệt ngã xuống thì chẳng phải muội muội của hắn cũng hồn phi phách sao?
Lâm Hiên vừa kinh vừa nộ, tuyệt không ngờ tới tình thế chuyển biến đột ngột như vậy.
Xuân Ky tuy vô cùng hung ác nhưng Tân Nguyệt không thể bại nhanh như vậy, xét cho cùng là do kinh nghiệm đấu pháp của nàng quá kém.
Lúc này Lâm Hiên muốn xuất thủ cũng không kịp. Tân Nguyệt ngã xuống là kết cục đã định. Đường đường Tán tiên chi nữ cuối cùng lại hồn phi phách tán tại Nhân giới!
Nhưng sự tình không hẳn như thế. Chiến cuộc quỷ dị khó lường, không phải cứ thông tuệ là có thể đoán trước.
Lâm Hiên cùng Xuân Ky đều xem nhẹ một vài chuyện.
Tân Nguyệt công chúa không phải một mình mà còn một nam một nữ trợ thủ, tên gọi Huyết Linh cùng Bách Hạp.
Hai người này lúc tại Linh giới chỉ là tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Phái hai người bọn họ đi tìm công chúa là sau khi thiên địa phép tắc thay đổi. Tu tiên giả cấp bậc càng cao muốn Phá Toái Hư Không xuống Nhân giới càng khó khăn.
Huyết Linh cùng Bách Hạp tìm được công chúa nơi Nhân giới, nhưng với tính cách của Tân Nguyệt sao có thể ngoan ngoãn cùng hai người trở về?
Hai người không còn cách khác đành theo hộ giá Tân Nguyệt, cùng nàng đi vào Tu La môn tầm bảo.
Đáng tiếc tu vị bọn họ hiện chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Xuân Ky còn không để vào mắt. Nó dùng móng vuốt cũng đủ đập chết hai con kiến hôi này, chú ý đến làm gì?
Đúng lúc này quang hoa chợt lóe, nam tử dung mạo tao nhã hiện ra chắn trước người Tân Nguyệt.
Là súc địa thuật!
Tuy không bằng thuấn di những khoảng cách giữa hắn và Tân Nguyệt không xa nên miễn cưỡng tới kịp.
“Công chúa, đi mau!”
Nam tử hét lớn một tiếng sau đó duỗi tay, đột nhiên vỗ tay lên thắt lưng tế ra một tấm thuẫn bài.
“Không biết sống chết, chỉ bằng ngươi cũng muốn cản đường bản tôn?”
Trên mặt Xuân Ky tràn đầy vẻ trào phúng, thế tới không ngừng mà thân hình ầm ầm đụng vào thuẫn bài khiến linh quang bắn ra bốn phía!
Thuẫn bài kia tuy là cổ bảo có phẩm chất rất cao nhưng sao đỡ nổi công kích của ác thú Xuân Ky? Chỉ cản được một nhịp hô hấp thì bị lợi trảo đối phương xé thành từng mảnh như vải vụn.
Cao thủ so chiêu chỉ trong sát na. Tân Nguyệt công chúa bị dọa cho ngây ngốc đã phục hồi tinh thần, đem bảo vật thu lại rồi hóa thành một đạo kinh hồng lui ra sau.
“Còn muốn chạy!”
Một thanh âm chói tai truyền ra, gặp đồ đệ của cừu nhân, Xuân Ky có lý nào lại buông tha? Cả người tràn đầy lệ khí lao về phía trước đuổi theo.
Có điều trên mặt nam tử nho nhã lại tràn đầy vẻ kiên quyết, bảo vật phòng ngự bị đánh tan nhưng không hề tránh né, hóa thành một đạo kinh hồng chắn trước mặt Xuân Ky.
Gia hỏa này điên rồi!
Lâm Hiên cũng rúng động. Nam tử này quả thực là một lòng muốn chết, dùng sinh mệnh của mình đổi lấy thời gian cho Tân Nguyệt đào tẩu.
Có lầm không! Nàng công chúa điêu ngoa này có gì tốt mà có được thủ hạ trung tâm như vậy.
Xuân Ky cũng kinh ngạc nhưng không quản nhiều, một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nho nhỏ dám làm như vậy đã chọc giận nó.
Sức mạnh trên lợi trảo càng trở nên cường đại!
Ngay sau đó, hai người không chút trì hoãn hung hăng đánh vào nhau.
Chỉ thấy huyết vũ đầy trời, hộ thể linh quang không giúp ích gì. Nơi ngực Bách Hạp đã bị lợi trảo của quái vật đâm xuyên qua.
Nhưng khiến người kinh ngạc là trên mặt hắn không hề có sự thống khổ, không chút nào sợ hãi khi đối mặt tử vong.
Trong mắt Xuân Ky có chút kinh ngạc. Nguyên Anh của đối phương không có ý định đào tẩu, đã bị trọng thương nhưng ánh mắt lại hiện vẻ kiên quyết:
“Đừng mong đuổi theo công chúa. Xem chiêu thân thể tự bạo!”
Oanh!
Tức thời linh quang chói lọi tỏa ra một góc trời.
Có câu, giữ được một lòng trung kiên, cảm đến hoàng đế cũng xuống ngựa!
Bách Hạp một lòng cầu chết, một kích tự bạo của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ uy lực sánh ngang với một chiêu uy nộ của lão quái Ly Hợp Kỳ.
Để lợi trảo của Xuân Ky đâm thủng thân thể là có dự mưu, dù sao cũng phải chết chi bằng lựa chọn oanh liệt, đối phương muốn tránh cũng không được.
Kết quả này khiến vẻ mặt dữ tợn của Xuân Ky thay bằng sự kinh ngạc, mơ hồ còn vẻ sợ hãi.
Chỉ thấy thân thể khổng lồ của ác thú bị linh quang diễm lệ nuốt hết, sau một lúc mới có một tiếng nổ cực lớn truyền ra rền vang đại địa, sóng linh lực bắn tứ tán ra bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Bách Hạp!”
Giờ khắc này Tân Nguyệt công chúa đã chạy được hơn mười dặm. Trường ác đấu vừa rồi khiến nàng sợ chết khiếp. Linh lực chấn động mãnh liệt nơi xa khiến thân thể nàng cứng đờ, trên mặt hiện vẻ phức tạp, có thống khổ có phẫn nộ có tự trách…
Nhưng cuối cùng nàng không có dũng khí quay lại, Bách Hạp liều mạng mới đổi được cơ hội đào tẩu này.
Nghiến chặt răng nàng hóa thành một đạo kinh hồng tiếp tục bay đi, chỉ là khoảng cách ngắn như vậy không biết chạy thoát hay không.
Tân Nguyệt không biết nhưng Huyết Linh lại rõ ràng. Bách Hạp ngã xuống nhưng nàng vẫn còn ở lại.
Không phải là không muốn đi mà không thể, thời gian ngắn như vậy không đủ để công chúa thoát hiểm. Nàng cũng phải giống như Bách Hạp, hy sinh tính mạng vì công chúa.
Đương nhiên chẳng ai mong muốn thế này.
Tu tiên vốn là cầu trường sinh, tu sĩ sợ chết nào kém phàm nhân.
Nhưng trên đời này còn một thứ còn trọng yếu hơn tính mệnh bản thân.
Nàng không hề muốn hy sinh. Nhưng nếu là vì hai nữ nhi của mình trên Linh giới thì Huyết Linh không chút do dự hy sinh tính mệnh.
Tình mẫu tử vốn là điều vĩ đại nhất trên thế giới!
Tu tiên giả nào đã thoát được thất tình lục dục của phàm nhân. Chỉ là sự hấp dẫn của việc trường sinh khiến bọn họ khó động tình mà thôi.
Lúc trước phụng mệnh hạ giới tìm kiếm Tân Nguyệt công chúa là vì lợi ích không nhỏ. Chỉ cần đem công chúa về Linh giới thì không cần lo tài nguyên tu luyện trong ngàn năm.
Nhưng lúc này nếu để nữ nhi sủng ái nhất của chủ nhân ngã xuống. Khẳng định Tán tiên sẽ vô cùng nổi giận. Cho dù bọn họ có về được Linh giới thì mười phần cũng bị đem đi trừu hồn luyện phách, trọn đời không thể tiến nhập luân hồi.
Hơn nữa thiên tử nhất nộ, huyết lưu phiêu xử. Ngoại trừ Huyết Linh phải chết thì hai nữ nhi của nàng khẳng định cũng sẽ bị rút đi linh căn.
Đây là trừng phạt đáng sợ nhất đối với tu tiên giả, rút đi linh căn biến thành phàm nhân. Tuy theo lý vẫn có thể tu tiên nhưng từ thời thượng cổ tới nay, chưa thấy phàm nhân có thu được thành tựu gì trên tiên đạo.
Tình cảnh của Bách Hạp cũng tương tự như vậy. Dù sao không tránh khỏi cái chết, chi bằng liều mạng cùng Xuân Ky. Lấy tính mệnh đổi lấy thời gian để giúp công chúa đào tẩu.
Tuy khó tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán nhưng thân nhân tại Linh giới có thể được bảo trụ. Hơn nữa sau khi Tân Nguyệt về quay về Linh giới, khẳng định nàng sẽ chiếu cố đến thân nhân của mình.
Mà Huyết Linh quan tâm nhất là hai nữ nhi, sau này tu luyện khẳng định rất thuận lợi.
Không ai muốn chết nhưng với nàng, thân nhân là nhất quan trọng nhất! Đối mặt với Xuân Ky, Huyết Linh cùng Bách Hạp không chút sợ hãi lựa chọn liều mạng.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 488: Pháp thuật thần diệu của Linh giới