Lâm Phỉ Vân đẩy cửa phòng Tiêu Linh bước vào.
Trong phòng Lâm Nguyệt và Tiêu Linh đều đang ở đây. Thấy Lâm Phỉ Vân tự tiện xông vào như vậy thì cũng có chút kinh ngạc. Lâm Nguyệt cau mày, đang định giáo huấn nàng vài câu thì câu nói đầu tiên của Lâm Phỉ Vân khiến cho hai người sửng sốt, không biết làm thế nào.
– Bên ngoài truyền đến tin tức có phải thật hay không? Sư huynh có phải đã chết?
Lâm Phỉ Vân đẩy cửa bước vào, ngay lập tức hỏi hai người Lâm Nguyệt.
Yên lặng một lúc lâu, Lâm Nguyệt mới bình phục lại tinh thân, đi tới bên cạnh Lâm Phỉ Vân. Lúc này đôi mắt linh động của nàng cũng đã bắt đầu có những giọt nước mắt.
Lâm Nguyệt còn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cho nên không biết được Lâm Phỉ Vân từ đâu mà biết được tin tức này. Nhưng nếu như nàng đã hỏi như vậy thì chỉ sợ chuyện này cũng không thể dấu diếm được nữa. Lâm Nguyệt cầm lấy tay của Lâm Phỉ Vân thấp giọng hỏi:
– Vân nhi, ngươi từ đâu mà biết được tin tức này?
– Sư phụ, người vẫn còn muốn gạt ta? Chính miệng tông chủ đã thừa nhận. Chẳng qua ta……chẳng qua ta……
Nói đến đây Lâm Phỉ Vân không thể nào không chế được nội tâm bi thương, những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài.
Chợt Lâm Phỉ Vân nhào vào trong lòng Lâm Nguyệt khóc lớn.
– Đều là gạt người! Sư huynh lợi hại như thế, sao có thể chết được! Lúc hắn rời đi, chính là vẫn còn đáp ứng Vân nhi khi trở về sẽ chỉ dẫn ta tu luyện đấu khí. Sư huynh nói không giữ lời, ta ghét sư huynh!
Lâm Phỉ Vân không giữ được bình tĩnh, nói năng một cách lộn xộn.
Bởi vì Lâm Phỉ Vân đến mà lại khiến cho Tiêu Linh rơi lệ, Lâm Nguyệt cũng không kìm được nước mắt nói:
– Lúc trước, không nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi quá thương tâm. Chẳng qua không nghĩ tới chuyện này nhanh như vậy đã không thể nào giấu diễm được nữa.
Lâm Phỉ Vân từ trong lòng Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung, nghẹn ngào nói:
– Sư phụ, chúng ta có nên đi tìm sư huynh trở về không!
– Vân nhi, không nên hồ đồ!
Lâm Nguyệt xoa đầu Lâm Phỉ Vân thấp giọng khuyên giải an ủi.
Ai biết Lâm Phỉ Vân lại giãy thoát khỏi lòng Lâm Nguyệt chạy ra ngoài, trong lòng Lâm Nguyệt uýnh lên, vội vàng đuổi theo hỏi:
– Vân nhi, ngươi muốn làm gì?
– Ta muốn đem sư huynh trở về. Hắn lừa gạt tiểu Vân nhi. Tiểu Vân nhi phải đi tìm hắn về hảo hảo mắng hắn!
Lâm Phỉ Vân vừa chạy vừa khóc rống kêu lên.
Lâm Nguyệt há lại có thể để cho nàng làm càn, nàng vội vã đuổi theo.
Mà vừa ra đến ngoài sân thì đã thấy Mạnh Hùng đang đứng trước mặt mình, hai tay đã bắt được Phỉ Vân. Bây giờ Phỉ Vân hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dáng xem ra đã bất tỉnh.
Mạnh Hùng tiến lên hai bước, đưa Lâm Phỉ Vân cho Lâm Nguyệt, thanh âm trầm thấp, nhưng khó nén được bi thống nói:
– Ta xem Vân sư muội tâm tình hết sức kích động. Cho nên tạm thời đánh cho nàng bất tỉnh.
Cận thận tiếp nhận Phỉ Vân từ tay của Mạn Hùng. Lâm Nguyệt có chút thương tiếc nhìn tiểu nha đầu, lập tức thấp giọng hỏi:
– Ngươi tại sao lại đến đây?
Mạnh Hùng nhìn Lâm Nguyệt, trầm trọng nói:
– Lúc trước nghe được tin tức của Hàn Phong, ta thấy Vân nhi sư muội chạy đến đây nên vội vã đuổi theo. Ta biết Hàn Phong ở trong lòng Phỉ Vân sư muội có địa vị rất cao cho nên ta lo lắng nàng gặp phải điều gì ngoài ý muốn.
Lâm Nguyệt nghe vậy thì cũng chỉ thấp giọng nói:
– Chuyện này các ngươi đều biết!
Nhẹ nhàng gật đầu, Mạnh Hùng cũng không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Chẳng qua Lâm Nguyệt có thấy từ cước bộ của Mạnh Hùng nhìn ra, bề ngoài có vẻ mạnh mẽ thô cuồng như vậy nhưng thực chất trong lòng hắn đang bi thống.
Mà lúc này bầu không khí trong đại điện của Huyền Thiên tông lúc này vô cùng căng thẳng.
Đối với cái tin Hàn Phong đã chết khiến cho những người ở đây vô cùng khiếp sợ, ngoài ra cũng không có thêm ý nghĩ gì khác.
Có thể trừ Thánh Vân Lam tông có quan hệ thân thiết với Hàn Phong ra thì những người khác cùng với Hàn Phong cũng không có bao nhiêu giao tình.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 488: Đứng đầu liên minh