Hắc y nhân đi ra khỏi phòng.
“Tướng quân, người đã chết rồi”.
“Xử lý cả người nhà của hắn ta đi”.
“Thuộc hạ đã đồng ý không giết người nhà của hắn ta”.
Trương tướng quân quay đầu lại liếc nhìn hắc y nhân, nói: “Được, vậy ngươi không cần quan tâm nữa”.
Lãnh Thiên Minh đang tâm phiền ý loạn ngồi ở đó, nghĩ nên làm thế nào để điều tra ra chuyện này, đối với Phúc An Sơn nên nói bóng nói gió hay trực tiếp hỏi thẳng, có cần giữ lại quân cờ này không…
Một cấm quân chạy vào: “Hoàng thượng… không hay rồi, Phúc An Sơn đã chết”.
“Cái gì? Sao lại chết?”
“Bị giết chết, một đao mất mạng… toàn gia đình cũng đã bị giết…”
Lãnh Thiên Minh nhíu mày, toàn gia đình cũng bị giết chết ư?
Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, những người này lại ngông cuồng đến mức giết cả nhà quan viên triều đình, cho dù Phúc An Sơn đó đáng chết nhưng người nhà hắn ta dù sao cũng vô tội, hơn nữa còn là đồng đảng của chính hắn ta nữa…
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Ngay sau khi chúng ta vừa đến thành Trường An”.
Xem ra, những người này cũng biết Phúc An Sơn đã bại lộ cho nên mới muốn diệt trừ hậu hoạn, Phúc An Sơn là tri phủ của thành Trường An, ở trong thành Trương An này cũng là nhân vật số một số hai, kẻ nào lại to gan như vậy?
Quân đội? Thủ thành hay là quân đội đóng quân tại đây? Hoặc là trong thành Trường An này còn có nhân vật nào lợi hại hơn nữa sao?
Lãnh Thiên Minh nghĩ tới các loại tình hình, nhưng đều không thể làm gì, bản thân hắn hiện tại căn bản không có chút đầu mối nào.