“Chuyện gì thế này?” Diệp Phi Ly ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đoán chúng đi theo Cố Thanh Sơn xuống Hoàng Tuyền rồi.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn từ từ nhắm mắt.
Hắn cảm giác được trước mắt tối sầm lại, thân hình không còn tự chủ được nữa, bắt đầu lay động.
Đầu tiên là không còn hô hấp được nữa.
Sau đó, tim đập chậm dần, chậm dần.
Nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống.
Linh lực co cụm lại trong đan điền.
Tim ngừng đập.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn theo bản năng mở mắt ra.
Hắn đứng dậy từ thân xác mình.
Nhưng cũng lại có một hắn khác, khoanh chân ngồi bất động trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn quanh.
Vẻ mặt Đồng Đồng giật mình khi nhìn thân xác hắn ngồi trên mặt đất.
Mọi người bắt đầu nói chuyện.
Nhưng ánh mắt của tất cả đều nhìn chăm chú vào cơ thể xếp bằng chân ngồi trên mặt đất của hắn.
Cố Thanh Sơn đứng trước mặt Trương Anh Hào, vẫy tay với anh ta.
Nhưng Trương Anh Hào hoàn toàn không phản ứng gì, chỉ buồn bã nhìn thân xác của hắn.
Diệp Phi Ly cũng không nhìn hắn, trên người lại có huyết quang mờ mờ thoáng hiện lên, cho thấy hắn ta đang rất căng thẳng.
Không ai nhìn thấy Cố Thanh Sơn đang đứng cả.
Vậy là Cố Thanh Sơn hiểu được.
Hắn đã chết.
Hiện giờ hắn đang ở trong trạng thái linh hồn.
Pháp quyết kì dị bao lấy hắn, đột nhiên không trung như bị phá vỡ, một lỗ hổng lộ ra.
Đây là tác dụng của bí pháp Hồn Quy Khứ Lai.
Nó dẫn dắt Cô Thanh Sơn phá vỡ nhân giới, đi vào dòng chảy của hư không.
Trong dòng chảy của hư không có đường đến Hoàng Tuyền.
“Như vậy là bây giờ mình có thể đến Hoàng Tuyền rồi.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Địa Kiếm bỗng nhiên vọt ra từ không trung, nói với hắn: “Tôi sẽ đi chung với ngài, dù sao bây giờ mọi thứ vẫn đang vô cùng hỗn loạn, ngài đi một mình rất nguy hiểm.”
“Ngươi cũng có thể đi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Vừa hỏi xong, hắn lại đột nhiên nhớ đến Địa Kiếm đã đi qua dòng chảy hư không, vậy là cũng có thể đến được Hoàng Tuyền.
Như vậy, Địa Kiếm thực sự có thể đi cùng hắn.
Lòng Cố Thanh Sơn lập tức nhẹ nhõm hơn.
Đối với một kiếm tu mà nói, có kiếm trong tay thì sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Không chỉ có tôi, mà binh khí do thần linh chế tạo, Triều Âm cũng có thể đi cùng.” Địa Kiếm nói.
Quả nhiên, lúc ấy Triều Ấm kiếm cũng hiện ra từ hư không.
Con cá nhỏ kia nhảy ra khỏi Triều Âm kiếm, bơi qua bơi lai vòng quanh Cố Thanh Sơn.
“Triều Âm cũng đi sao? Vậy thật tốt quá, ta bắt đầu có thấy có lòng tin rồi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Chúng ta đi!”
Hắn mang theo song kiếm bước vào con đường hiện ra từ hư không.
Sự hỗn loạn không thể nói rõ.
Thời gian và không gian vô cùng hỗn loạn.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như một vùng biển rộng lớn.
Đôi khi sẽ có thứ kỳ lạ nào đó xuất hiện nhưng lại không hề hòa nhập vào dòng chảy hỗn loạn mà lại dần biến mất.
Nơi đây là dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy một màn quen thuộc này thì đáy lòng dần chìm xuống.
Căn cứ vào lời giải thích của hai môn bí pháp thì dòng chảy hỗn loạn của hư không chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi.
Ngay sau đó thì chính mình sẽ cảm nhận được phương hướng tồn tại của Hoàng Tuyền.
Mình sẽ dựa theo sự cảm ứng có được từ bí pháp tìm được đường đi đến Hoàng Tuyền.
Nhưng mà hắn đã ở trong dòng chảy hỗn loạn của hư không một hồi lâu mà loại cảm ứng này vẫn không hề xuất hiện.
Tại sao lại như vậy?
Cố Thanh Sơn bắt buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng rồi, hai đạo bí pháp này là thứ dẫn đường đi đến Hoàng Tuyền của thế giới Tu Hành chứ không phải là Hoàng Tuyền của thế giới hiện thực.
Hai thế giới có lục đạo khác biệt nên Hoàng Tuyền cũng khác biệt sao?
Có lẽ từ nơi đây đi về Hoàng Tuyền của thế giới Tu Hành là rất xa.
Vì thế nên khi chính mình vừa tiến vào dòng chảy hỗn loạn của hư không thì lập tức mất đi cảm giác về phương hướng phía trước.
Đúng lúc này có một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện.