Phòng làm việc lớn như vậy, trước sau ngăn nắp như một. Trong không khí tràn
một mùi thơm, hỗn tạp một chút mùi gỗ thơm thượng đẳng, tỏa ra mê người.
Giờ phút này, trong phòng làm việc chỉ còn duy nhất ngọn đèn, chính là ánh đèn
vàng trên bàn làm việc, ngọn đèn phát ra ánh sáng rạng ngời ở toàn bộ phòng làm việc,
có vẻ mờ tối, vài phần mông lung và trong trẻo lạ lùng.
Cứ vùi đầu vào công việc Lâm Nhược Khê trong tay cầm bút. Lúc này vì nghe thấy
tiếng dập cửa, dĩ nhiên ngẩng đầu lên, một mái tóc không giống như ban ngày, thản nhiên
rối tung xuống. Chỉ vài phần hỗn độn tóc đen, làm nền quyện màu cho khuôn mặt.
Ban đêm mùa xuân bao giờ cũng không ấm áp, ngồi cả ngày Lâm Nhược Khê càng
cảm thấy lạnh. Trên người ngoại trừ áo sơ mi trắng, còn khoác chiếc vest màu đen, cả vóc
người nhỏ nhắn, để lộ vài phần mảnh mai, càng làm cho người ta thương tiếc.
Một thứ không hề thay đổi, đó chính là ánh mắt sáng ngời của Lâm Nhược Khê,
ánh mắt lãnh đạm lúc này thìn thẳng chằm chằm vào Dương Thần, dùng ánh mắt dò hỏi
hắn ý đồ đến.
Dương Thần đối mặt với vợ mình trầm giọng không vang, cũng không bất ngờ
nhiều. Phỏng đoán mình đã làm phiền cô làm việc, về phần mình vì sao đến, người ta cũng
không muốn biết.
– Bảo bối Nhược Khê, em đừng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế, anh chỉ
có ý tốt mang cơm chiều đến cho em thôi.
Dương Thần cười đi ra phía trước, đem hộp cơm chậm như rùa mang đến để lên
bàn làm việc.
Lâm Nhược Khê nhìn hộp cơm, chớp chớp hàng mi đen:
– Đã nói với vú Vương là không cần rồi, vẫn mang tới.
– Người là sắt, cơm là thép. Em vẫn là người phụ nữ, sao lại có thể không ăn cơm
chứ. Nếu suy sức khỏe suy nhược, công ty giải trí quốc tế Ngọc Lôi này biết phải làm sao?
Dương Thần nửa đùa nửa thật, mở hộp cơm ra, lấy đồ ăn bên trong.
– Đừng lấy ra nữa, em còn chưa muốn ăn.
Lâm Nhược Khê vội ngăn cản nói:
– Chờ em xem hết chỗ tài liệu này, em sẽ tự ăn, anh để đấy, có thể về rồi.
Dương Thần nhìn nhìn tập tài liệu trong tay Lâm Nhược Khê, vẻ mặt buồn bực nói:
– Lại là những thứ này, em xem xong thì trời đã sáng rồi? Em làm như vậy không
phải nhiệm vụ mang cơm của anh thất bại hay sao? Không nên, không nên, em nhất định
phải lập tức ăn cơm cho anh, anh nhìn em ăn hết cơm.
Dương Thần mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Nhược Khê, tự lấy bốn món ăn ra bát
thêm chút canh, mang đến bàn làm việc chiếm mất một khoảng rộng.
Một lúc, bàn làm việc Lâm Nhược Khê sạch sẽ, trở thành bàn ăn, trong không khí
tỏa ra mùi thơm của đồ ăn, kích thích khẩu vị người ăn.
Lâm Nhược Khê một hồi đau đầu, nam nhân này từ đầu đến giờ đều làm theo ý
mình. Ở ngoài mặt thì xem ra rất sợ mình. Nhưng gặp phải chuyện này, đều là hắn quyết
định, ai nói cũng không nghe.
– Không xem hết mấy thứ này, em không có tâm trạng ăn cơm, đồ ăn anh bày ra
rồi, đi nhanh đi.
Lâm Nhược Khê uể oải lắc đầu, cúi đầu xem tài liệu tiếp.
Dương Thần sớm biết rằng nữ nhân này không dễ nghe lời như vậy, cười hừ hừ, đi
đến bên Nhược Lâm, giật lấy giấy tờ trên tay cô.
– Anh làm gì vậy?
Lâm Nhược Khê co chút tức giận xoay người, ngẩng đầu oán hận nhìn Dương
Thần. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ, khí sắc vốn tái nhợt lại phát giận sinh ra đỏ ửng.
Cô vốn là vì công việc mà phiền lòng, giờ phút này hoàn toàn không có tâm trạng
ăn cơm, người đàn ông này đã không giúp mình thì thôi, mang cơm cho mình cũng không
giận hắn. Tại sao hắn nói cái gì mình phải làm cái đó?
Dương Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê, hồn nhiên bất giác nói:
– Không có gì, anh chỉ muốn, nếu bảo bối Nhược Khê không tự để mấy thứ này
xuống được, thì anh giúp. Vậy em có thể ăn cơm rồi.
Dựa vào cái gì em phải nghe anh?
Lâm Nhược Khê căm giận hỏi.
Dương Thần cười hì hì nói:
– Đương nhiên phải nghe anh rồi, ai bảo anh là chồng em.
– Hừ, chuyện tiếu lâm…
Lâm Nhược Khê khinh thường liếc Dương Thần một cái.
– Cũng không biết là ai cả ngày ở bên ngoài quấn lấy người phụ nữ khác. Căn bản
không quan tâm thân phận mình là gì, sao tự nhiên hôm nay lại đổi tính. Anh đi cùng hồ ly
tinh của anh là được rồi. Làm gì mà phải quản chuyện ăn cơm của tôi? Tôi cũng sẽ không
đói mà chết.
Dương Thần có chút thẹn đỏ mặt tay trái sờ sờ cằm, cười nói:
– Lời này nói như thế nào… Nhưng anh vẫn quan tâm bảo bối Nhược Khê của anh,
người phụ nữ khác làm sao so với em được. Em và anh còn có giấy đăng lý kết hôn chính
thức với nhau phu nhân ạ.
– Không hiếm.
Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi.
– Anh mang tài liệu trả ngay cho tôi, lập tức ra ngoài, tôi sẽ coi như không có
chuyện gì.
Dương Thần sắc mặt nghiêm:
– Không được, anh đã nói với em nhiều lần rồi, làm việc không thể liều mạng như
vậy, mặc kệ em phải thức đêm cũng được, suốt đêm cũng thế. Em phải ăn cơm trước đã,
anh không cho phép em ngược đãi bản thân như vậy.
– Anh…
Lâm Nhược Khê chỉ một tay vào Dương Thần, muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới
Dương Thần da mặt dày, lại cảm thấy không có gì.
Dương Thần nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Nhược Khê, mỹ nhân băng sơn kiều
thái thật đúng là mê hoặc lòng người, khóe miệng lập tức nở một nụ cười, ra vẻ tự hỏi một
lát sau. Cong lưng, dịu dàng nói:
– Bảo bối, hay là như vậy. Nếu em đáp ứng anh một việc, anh sẽ không quản em
ăn hay không ăn cơm, hơn nữa anh liền lập tức về nhà.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:
– Dựa vào cái gì mà tôi phải đáp ứng anh một việc, tôi lại không nợ anh cái gì. Lần
trước hỏi mượn tiền anh, tôi đồng ý với anh. Nội trong một năm không so đo gì với tình
nhân của anh, chung sống hòa bình, tôi đã làm được. Đối với Sắc Vi cũng tốt, với An Tâm
cũng tốt, đều lịch sự. Chẳng lẽ anh không thấy anh rất tàn nhẫn hay sao?
– Luôn miệng nói anh là chồng tôi, anh chính là người chồng như vậy sao? Lần này
anh còn muốn tôi đáp ứng cái gì nữa? Bởi vì tôi không muốn ăn cơm, tôi cần làm việc, anh
muốn tôi đáp ứng anh chuyện gì? Anh ly hôn với tôi được rồi.
Nữ nhân nói rõ ràng từng chữ một, giống như nhiều giọt băng rơi xuống, rơi
xuống trong không khí…