Cứ như vậy, Trương Thác mỗi tay bắt một người, kéo hai con người ra đến cửa, trực tiếp ném ra ngoài.
Hai người bị Trương Thác ném ra ngoài đều cảm thấy da đầu sắp rơi ra.
Trương Thác đứng ở trước cửa, ánh mắt lạnh lùng như Tô Thái và Tô Nhất Nhiên: “Đây là nhà của ông đây, không phải là nơi các người ngang ngược, cút đi!”
Trương Thác nói xong, đóng mạnh cánh cửa lại.
Bên ngoài, Tô Nhát Nhiên với Tô Thái từ dưới đất đứng dậy, nhìn cánh cửa khóa chặt với ánh mắt căm hận.
“Chồng của một kẻ hoang dã ở nơi xa xôi này, cũng dám khiêu khích nhà họ Tô chúng ta, tôi sẽ cho anh thấy, thế nào là hối hận!” Tô Thái cắt chặt răng, bàn tay nắm chặt.
Quà tặng Trong biệt thự, Lâm Ngữ Lam trơ mắt nhìn Trương Thác ném người của Tô Gia ra ngoài cửa, khoảnh khắc ấy, trong lòng Lâm Ngữ Lam lại dâng lên một loại cảm giác khác lạ, thuận theo cử chỉ đóng cửa lại của Trương Thác, làm cho cả người cô cảm thấy như được thả lỏng ra, nhưng đồng thời, cũng có chút lo lắng.
Trương Thác nhận ra được thần sắc lo lắng trên mặt Lâm Ngữ Lam, liền mở miệng nói: “Bà xã, bọn họ nói Tô Gia này, là ở Yến Kinh đó sao?”
“Ừm.” Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại hiện ra một tia nghi hoặc: “Anh biết sao? “
*Có biết một chút, bà xã à, em với bọ họ có quan hệ như thế nào?” Trương Thác có ý lên tiếng hỏi như vậy.
Trương Thác trong lòng hiểu rõ, người phụ nữ ở trước mặt này, là một người có lòng tự trọng vô cùng lớn, nếu như Lâm Ngữ Lam nguyện ý đem sự tình nói hết cho mình biết, thì Trương Thác có thể quang minh chính đại giúp cô, còn nếu cô không muốn nói, Trương Thác cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô.
Lâm Ngữ Lam thở dài: “Mẹ em là người của Tô Gia……
“Hay là vừa ăn vừa nói nhé, em cũng đói bụng rồi.”
Trương Thác dẫn Lâm Ngữ Lam lại chỗ bàn ăn, rồi rót cho Lâm Ngữ Lam một ly rượu vang đỏ.
Rượu vừa mới rót vào trong ly, đã bị Lâm Ngữ Lam uống cạn.