Minh Thù nghiêng đầu, ánh sáng của đèn chùm pha lê trong mắt cô như những vì sao, chi chít trên bầu trời.
Cô chậm rãi nở nụ cười: “Như vậy mới dọn dẹp sạch sẽ những người bên cạnh.”
Ai cũng tin tưởng nhưng cũng không tin tưởng bất kỳ ai.
Người ở trong cuộc, tâm ở ngoài cuộc nhìn toàn cuộc, ai là cọp, ai là sói, ắt có kết luận.
Minh Thù nói tiếp: “Nhưng mà sẽ có người không phản bội anh.”
Diêm Trạm chỉ xây dựng cho mình hình ảnh là một người nghiêm túc, có quy tắc. Hắn cảm thấy làm người sống như vậy cũng rất khó khăn, đề phòng mọi người nhưng vẫn bị người ta phản bội.
Lúc này nghe xong lời nói của Minh Thù, hắn bỗng nhiên hiểu rõ? Suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy bà điên này lại đang nói chuyện vô lý.
Lão tử không nói chuyện vô lý với cô.
“Điện thoại di động.” Trước đây không liên lạc là bởi vì bản thân hắn không xác định được, có thể bại lộ không.
Hạ Nhàn bỏ ra cái giá lớn như vậy tìm hắn, hiển nhiên người bên cạnh đã xử lý sạch sẽ, bây giờ hắn cần liên lạc với Hạ Nhàn.
“Anh muốn thì tôi sẽ cho sao?” Minh Thù cười: “Dựa vào cái gì chứ.”
Sẽ không cho anh, xem có tức không?
“Hạ Nhàn đã đem năm mươi triệu cho cô, cô muốn giữ tôi lại làm gì?”
“Vậy được thôi, bây giờ anh đi khỏi cái cổng này, muốn đi đâu thì đi đó, muốn liên lạc ai thì liên lạc với họ, tôi không cản anh.” Minh Thù bĩu môi hướng về phía cổng.
Diêm Trạm cứ nhìn qua nhìn lại giữa Minh Thù và cái cổng lớn.
Cuối cùng hắn đứng lên.
Minh Thù nhìn theo hắn, lúc này ngửa đầu nhìn hắn.
Diêm Trạm đi về phía trước hai bước, vừa lúc đứng ở trước mặt Minh Thù. Hắn chợt khom lưng, Minh Thù ôm đồ ăn vặt co lại lui về sau, cả người đều bị giam trên ghế sofa.
Diêm Trạm chống tay trên sofa: “Ôn tiểu thư, ơn cứu mạng không thể báo đáp, hay là tôi lấy thân báo đáp. Chờ tôi giải quyết xong chuyện bên kia, tôi sẽ tới tìm cô.”
Chú cảnh sát, ở đây có kẻ điên vừa ăn cướp vừa la làng.
Trẫm không cần ngươi lấy thân báo đáp, chỉ cần ngươi lấy thù hận báo đáp!
Trong ánh mắt Diêm Trạm thoáng hiện lên chút tàn nhẫn, giọng nói trầm thấp cảnh cáo: “Chỉ là Ôn tiểu thư, người bên cạnh tốt nhất không nên xuất hiện làm chuyện xằng bậy. Nếu không… tôi không ngại giúp cô xử lý.”
Minh Thù: “…”
Lúc nãy còn là một chú thỏ trắng, sao đột nhiên lại biến thành lão sói vẫy đuôi rồi.
Tâm thần phân liệt sao?
Diêm Trạm giữ cằm Minh Thù, cúi người hôn xuống, vừa sắc bén lại vừa có khí thế bá đạo, không cho Minh Thù cự tuyệt. Cũng may hắn chỉ lướt qua, cũng không có thâm nhập.
Minh Thù trợn mắt, có thể thấy rõ ràng lông mi của hắn rất dài, thậm chí là khuôn mặt tinh tế của hắn.
Diêm Trạm buông Minh Thù ra: “Chờ tôi quay về.”
Minh Thù lấy hơi, sắc mặt đỏ ửng: “Tôi nói này Diêm tiên sinh, anh đối với bất kỳ ai cứu mình đều muốn lấy thân báo đáp sao?”
Vừa ăn cướp vừa la làng, không phải anh cứ như vậy mà cướp đi sao!
Ai muốn hắn lấy thân báo đáp!
Đồ ăn vặt của trẫm thì sao!
Trẫm kìm nén bản thân.
Đáy mắt Diêm Trạm hiện lên ý cười ranh mãnh: “Thật xin lỗi, để cho cô thất vọng rồi, chỉ có cô là cô gái duy nhất đã cứu tôi.”
Hắn lần nữa chạm môi Minh Thù rồi lập tức đứng dậy bước ra cổng lớn.
Lục Mao đứng ở bên ngoài, sắc mặt khó hiểu nhìn hắn, hiển nhiên là thấy cảnh hắn hôn Minh Thù vừa rồi.
Minh Thù không ngăn cản hắn rời đi, đương nhiên Lục Mao không dám tự ý làm chủ, chỉ có thể nhìn hắn rời khỏi sân nhà, biến mất trong màn đêm mù mịt.
Đại tiểu thư đang chơi trò gì đây?
“Phái người theo dõi hắn.”
Lục Mao hoàn hồn, thấy Minh Thù đứng ở cửa, đầu óc hắn rất nhanh trở lại: “Đại tiểu thư muốn tìm cơ hội bắt trở lại sao?”
Minh Thù không biết từ đâu móc ra quả táo rồi gặm: “Bắt trở về làm gì? Để đưa hắn lên bàn thờ tổ tiên thờ à? Tôi bảo cậu đi trông chừng hắn, đừng để cho người khác lấy năm mươi triệu này đi!”
Lục Mao: “…”
Cái này khác gì nhau đâu?
Tâm tư của đại tiểu thư thực sự là càng ngày càng khó đoán.
Lục Mao không dám trì hoãn, nhanh chóng đi làm.
Còn chưa đi được bao xa, lại bị Minh Thù gọi lại: “Đi mời Quý Việt An tới một chuyến.”
“Bây giờ.” Lục Mao vô cùng kinh ngạc, trời đã khuya lắm rồi…
Minh Thù cười híp mắt nhìn hắn.
Diêm Trạm đi rồi, bây giờ tâm trạng của cô tự dưng thấy không thoải mái, dĩ nhiên muốn người khác cũng khó chịu theo.
“Đại tiểu thư, vây tôi đi đây.”
***
(1) Nhân tại ốc diêm hạ bất đắc bất đê đầu: Đang trong tình thế bị khống chế phải biết tạm thời nhân nhượng.