Hiện tại người phụ nữ kia sợ là đã hận chết anh, gần đây tính khí anh ở trước mặt cô rõ ràng thu lại vô cùng tốt, nhưng mà…… Thịnh Thế nghĩ tới đây, nhìn người giúp việc đổi ga giường vỏ chăn và bà quản gia mở miệng, hỏi một câu: “Sau khi tôi đi ra ngoài, trong nhà vẫn ổn chứ?”
Anh phải nghĩ biện pháp biết trước tâm tình Cố Lan San tồi tệ đến mức nào, để anh có thể ứng phó.
Bà quản gia cảm thấy ngài Thịnh thật sự là cực kì kỳ quái, trước đây không lâu không phải đã gọi điện thoại về hỏi một lần sao, làm sao bây giờ lại hỏi, bà quản gia trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn trả lời: “Ngài Thịnh, trong nhà rất tốt.”
Nói xong, bà quản gia trong lòng còn yên lặng bổ sung thêm một câu, chỉ cần ngài Thịnh không phát giận, trong nhà càng không chuyện gì.
Thịnh Thế cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình dường như quá cao thâm, giống như bà quản gia không hiểu, anh liền ho khan một cái, tính toán đổi thành tương đối trực tiếp, đồng thời giọng điệu cũng có chút lúng túng: “Tôi chỉ……”
Ba chữ “Cố Lan San” trong miệng Thịnh Thế còn chưa nói ra, bất chợt nghe được một người giúp việc nhỏ giọng hét lên một câu: “Máu!”
“Máu gì?” Bà quản gia giọng điệu hơi trách cứ người hầu kia.
Người giúp việc trước mặt sắc không được tốt lắm, cầm trong tay một mảnh gốm sứ, chỉ vào trên mặt thảm nói: “Bà xem, nơi này đều là máu.”
Bà quản gia buông việc trong tay xuống, đi tới, liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng biến sắc trở nên nặng nề: “Thật là có máu, tại sao lại có máu ở đây!”