Rõ ràng là đang sỉ nhục nhà họ Vương.
Ở Yến Đô có tám gia tộc đứng đầu, mỗi một gia tộc trong số đó lại nâng đỡ rất nhiều gia tộc khác.
Nhà họ Vương chính là gia tộc được nhà họ Hoàng nâng đỡ.
Vậy nên sỉ nhục nhà họ Vương chẳng khác nào đang sỉ nhục nhà họ Hoàng.
Sau một hồi chết lặng, mọi người nhao nhao bàn tán!
“Rốt cuộc chàng trai kia là ai? Sao dám quát vào mặt Vương Hải ở trước mặt mọi người?”
“Vương Hải là cháu trai trưởng của chủ nhà họ Vương, dù còn trẻ nhưng đã tiếp quản nhiều mối làm ăn của gia tộc, được chủ gia tộc yêu thích.
Sao anh ta dám sỉ nhục Vương Hải?”
“Xem ra hai người trẻ tuổi này đến đây không có ý gì tốt!”
…
Đám người bàn tán ầm ĩ, ai cũng kinh ngạc.
Nhiều người nhìn Dương Thanh và Mã Siêu với ánh mắt đồng tình.
Gây chuyện trong ngày vui của nhà họ Vương chính là tự tìm đường chết.
Sắc mặt Vương Hải tối sầm lại.
Tuy anh ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng không ngờ mình chưa kịp nói gì đã bị Dương Thanh đuổi đi trước mặt mọi người.
“Chó của anh hơi đáng ghét đấy! Anh đã không dạy dỗ được, tôi đành dạy lại hộ anh”.
Vương Hải không thèm để ý tới Mã Siêu, chỉ híp mắt nhìn Dương Thanh.
Ngay sau khi anh ta dứt lời, hai tên đàn ông cao to đi tới định cưỡng chế đuổi Mã Siêu ra ngoài.
Vẻ mặt lạnh lùng của Dương Thanh hơi thay đổi, tức giận nhìn Vương Hải.
Giây phút đó, Vương Hải cảm thấy toàn thân rét lạnh như rơi vào hầm băng.
Anh ta nhìn thấy sát khí mãnh liệt trong mắt Dương Thanh.
Chợt có ảo giác người trước mặt là ác ma tới từ địa ngục.
Đôi mắt kia sắc bén như dã thú khiến anh ta như ngã xuống vực sâu.
“Anh biết sỉ nhục anh em của tôi là tội gì không?”
Dương Thanh đặt ly trà xuống, híp mắt nhìn Vương Hải.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng Vương Hải lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
“Tội gì?”
Dù rất sợ hãi nhưng nghĩ tới trong đám cưới còn có cao thủ nhà họ Hoàng sắp xếp, Vương Hải thở phào hỏi ngược lại Dương Thanh.
“Tội chết!”
Ly trà bằng sứ trong tay anh lập tức bị bóp thành bột mịn.
Anh ra lệnh: “Giết!”
Dương Thanh vừa dứt lời, hai tên to con đang định ra tay với Mã Siêu đồng loạt bị đánh bay.
Ngay sau đó, Mã Siêu lao tới chỗ Vương Hải, bóp chặt cổ anh ta.
Vương Hải chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dần cạn kiệt, cổ họng bị bóp chặt, thoáng chốc tắt thở.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
Mã Siêu buông tay, thi thể Vương Hải trượt khỏi tay anh ta ngã lăn ra đất.
Chết không nhắm mắt!
.