Đường Quả nghe hắn nói, bật cười, “Nói rất hay, nhận sai phải có thái độ của nhận sai, dỗ người phải biết hạ cái tôi xuống. Rõ ràng người sai là Hiên Viên Mặc ngươi, vậy mà ngươi lại muốn chụp mũ* lên đầu bản cung, được hưởng lợi còn muốn khoe ra. Ngươi nghĩ bản cung sẽ vứt bỏ A Diệt hoàn hảo thế này để chọn loại người như ngươi à?”
(Chị nhà nói “hướng bản cung lên đầu khấu thỉ chậu”, tức là “đổ chậu cứt lên đầu bản cung”, mị thấy hơi kém sang nên là…)
Thấy nữ tử cười với Hoàng huynh, Hiên Viên Mặc nắm chặt tay lại. Nụ cười kia vốn thuộc về hắn.
An Ngưng Hương có muốn đau khổ cũng không kịp, nàng đã bị chấn kinh quá rồi. Hành động của Hoàng quý phi khiến nàng không kịp trở tay.
Nàng vẫn nghĩ Hoàng quý phi để ý Hiên Viên Mặc, muốn cướp Hiên Viên Mặc đi, giờ mới biết người ta nào có thèm. Người kia mới là người mà Hoàng quý phi thích.
Có lẽ Hoàng quý phi đã từng thích Hiên Viên Mặc, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ. Người ta thông minh hơn nàng nhiều.
“Quả Nhi, chẳng lẽ nàng thật sự không cho ta cơ hội? Dù gì nàng cũng là Hoàng quý phi của ta, nàng… Cả hai nếu công khai như thế, không sợ…”
“Thế mới nói ngươi kém hơn A Diệt. Ngươi muốn ta tha thứ, vậy mà lại chụp mũ cho ta, giờ còn uy hiếp ta. Ngươi nói xem , có nữ tử nào thích nổi loại người như ngươi?”
“Đúng, ta là Hoàng quý phi của ngươi đấy, giờ mới nhớ ra à? Ngươi thích có vợ nɠɵạı ŧìиɦ đúng không? Ta thỏa mãn ngươi, thỏa mãn ngươi cả đời. Cái danh Hoàng quý phi này, ta đã định.”
“Ngươi muốn ta không mang thai được? Nào cần phiền phức như thế, cái thân rách nát này của ta vốn đã không thể mang thai, nhưng ngươi thích thì ta chiều.”
“Ta đã từng hỏi không biết bao nhiêu lần, rằng ngươi có thật lòng với ta không. Rõ ràng, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội.”
“Mà ngươi, không chỉ lừa gạt ta, thậm chí còn vì An Ngưng Hương mà muốn vu oan giá họa cha ta câu kết với địch phản quốc!”
Đầu Hiên Viên Mặc nổ tung ngay lập tức. Xong rồi.
Editor: Há há há há há cuối cùng cũng đến ngày này