Ngài nổi giận một trận rồi ra ngoài, cô San đang nghỉ ngơi, rất tốt.
Vì vậy, bà quản gia trả lời: “Rất tốt.”
“Ừ.” Căn bản Thịnh Thế muốn hỏi không phải cái này, anh nghĩ tới chính là tâm tình hiện giờ của Cố Lan San có phải rất không tốt không, thế nhưng anh lại cảm thấy mình vừa mới tức giận như vậy, bây giờ gọi ngay điện thoại trở lại, hình như có điểm quái dị, nên anh hắng giọng nói một câu: “Không có việc gì.”
Sau đó cũng không đợi bà quản gia nói chuyện đã tắt điện thoại.
Bà quản gia cảm thấy cuộc điện thoại này của Thịnh Thế không thể giải thích được, bà nhìn thời gian, đã sắp chạng vạng tối, nên chuẩn bị bữa tối rồi, sau đó gọi cô San dậy ăn cơm.
Sau khi Thịnh Thế cúp điện thoại, vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thông, anh nhìn lướt qua số điện thoại di động của Cố Lan San, cuối cùng cầm lấy chìa khóa xe, lái ô tô về nhà.
Bà quản gia thấy Thịnh Thế mới gọi điện thoại về nửa giờ trước, bà hơi ngạc nhiên, bà còn tưởng tối nay Thịnh Thế không trở lại, dù sao trước anh và cô San cãi nhau đều không về nhà.
“Ngài Thịnh, Ngài đã trở lại.”
Thịnh Thế lạnh nhạt nghiêm mặt, không thấy bóng dáng Cố Lan San trong phòng khách nên hỏi: “Cô ấy đâu?”
Bà quản gia biết Thịnh Thế hỏi người nào nên đáp: “Cô San đang ngủ.”
Lúc này Thịnh Thế mới yên tâm, gật đầu một cái rồi lên lầu.
Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong vẫn là một đống hỗn độn như cũ, anh cau mày thật chặt, đi vào, thấy trên giường không có ai, anh đi tới ban công và phòng thay đồ cũng không có người, trong lòng anh bỗng dưng căng thẳng, định đi hỏi người giúp việc xem Cố Lan San đâu, lại nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ phòng rửa tay.