– Ha ha! Còn giãy chết làm gì, các ngươi không lật mình nổi đâu.
Chân Thanh nhìn thấy hai người kia bị Mộc Thần Vệ đánh cho liên tiếp bại lui, đắc ý cười lớn.
Lạc Li nheo mắt lạnh lẽo, gằn giọng:
– Đắc ý có sớm quá không? Ngươi cho rằng ta không thể chém nát cái đầu gỗ này sao?
Người con gái bất chợt nổi giận. Mục Trần trước đó chiến với Hạ Hầu, trạng thái dĩ nhiên không còn hoàn hảo, lại ngạnh chiến một đòn với Mộc Thần Vệ xuất hiện thương thế khiến nàng đang đau lòng, tên kia lại châm dầu vào lửa, khiến cô nàng nổi sát ý.
Lạc Thần Kiếm ngân vang, thân kiếm lóe sáng hào quang, lan tràn ra khiến cho không khí quanh kiếm run nhè nhẹ.
Chân Thanh nhận thấy kiếm ý sắc bén, mặt cũng hơi đổi. Thần kiếm đúng là lợi hại, nếu như Lạc Li lại có thực lực linh lực nan, có lẽ sẽ là uy hiếp lớn với Mộc Thần Vệ. Thế nhưng đáng tiếc….
– Thật đúng là chán sống!
Chân Thanh cười khẩy, ấn pháp lại thay đổi, Mộc Thần Vệ lại lao lên triển khai công kích.
Mục Trần nhanh mắt để ý, đúng là diệp văn giữa trán Mộc Thần Vệ lóe lên.
Lạc Li mặt lạnh như tiền, muốn phá bỏ phong ấn Lạc Thần Kiếm, chân chính hủy diệt Mộc Thần Vệ.
– Khoan!
Mục Trần giơ tay ngăn lại. Chắc chắn sát chiêu của Lạc Li rất mạnh, nhưng sẽ khiến tiêu hao không nhỏ. Nếu tiêu phí phần lớn sức mạnh để phá hủy Mộc Thần Vệ này, thế thì khiến cho bọn kia dĩ dật đãi lao thừa cơ đánh lén, lúc đó cục diện còn bất ổn hơn.
– Nàng cứ phân tán công kích của Thần Vệ một chút, phần còn lại cứ giao cho ta.
Mục Trần khẽ nói kế hoạch.
Lạc Li nghi hoặc nhìn lại, không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng nàng vẫn gật đầu, căn dặn:
– Cẩn thận một chút, nếu ngươi bị thương nữa, thì ta sẽ không tha đâu!
Mục Trần cười cười, bất chợt đưa tay lên vẹo má cô nàng:
– Biết rồi, Lạc Li nhà ta là Lạc vương Linh Lộ, bá khí ngút trời….
Lạc Li không ngờ hắn còn có tâm tình trêu chọc nàng, không khỏi tức giận, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.
– Còn có thời gian liếc mắt đưa tình?
Chân Thanh cười lạnh, tay liên tục đổi ấn pháp, Mộc Thần Vệ nhanh chóng hướng công kích đến hai người.
“Uỳnh!”
Mộc Thần Vệ như cuồng ngư đánh phá tứ tung, Mục Trần và Lạc Li lại như ruồi muỗi bay quanh, thân pháp kỳ diệu không ngừng tránh né, thỉnh thoảng phát động công kích để lại vài vết cắt trên thân hình Mộc Thần Vệ.
Những người kia từ nãy giờ gần như nín thở theo dõi đại chiến, ánh mắt lo lắng, lòng tràn ngập lo âu.
Chân Thanh tươi cười quan sát tình hình, cũng không tỏ vẻ gì gấp gáp, rất thong thả nhàn nhã, mặc cho Mục Trần và Lạc Li thi tiển công kích thế nào cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì, rồi đến lúc hai người mệt mỏi sa sút, khi đó Mộc Thần Vệ sẽ nhẹ nhàng nghiền nát cả hai.
Hai người kia dĩ nhiên không thể câu giờ so tiêu hao với Mộc Thần Vệ, chắc chắn linh lực của bọn họ sẽ cạn kiệt trước.
Diễn biến hiện tại chỉ như một màn kịch nhỏ, kết quả đã hoàn toàn ở trong tay hắn.
“Đùng!”
Nắm đấm hướng xuống Mục Trần, Lạc Li xuất hiện, kiếm khí ào ạt ngăn cản cự quyền.
Nháy mắt đó, đột nhiên Mục Trần đạp long ảnh lướt tới, xuyên qua không gian, hướng thẳng đến gương mặt Mộc Thần Vệ.
“Gràooo!”
Mục Trần vừa mới lao lên, Mộc Thần Vệ lập tức mở miệng ra, một tiếng gào mang theo lực sát thương kinh khủng ập tới hắn.
“Roạt!”
Chính lúc đó, không khí quanh Mục Trần run lên, hắc ám tuôn ra hóa thành một tòa hắc tháp bảo vệ hắn.
“Bang!”
Sóng âm nện vào thân tháp, vang lên như chuông đồng cổ kính ngân trong cự điện.
Hắc tháp sau đó biến mất, còn Mục Trần đã hiện ra ở vị trí chiếc trán của Mộc Thần Vệ. Tay nắm chặt lại, một tờ giấy đen xuất hiện, sức mạnh thần bí toát ra bồng bềnh.
Mộc Thần Vệ như nhận thấy uy hiếp, bỏ mặc công kích Lạc Li, nắm đấm như núi mang theo sức mạnh vô song hướng lên Mục Trần.
Hắn không hề có dấu hiệu tránh né, nhanh chóng hướng tới.
– Chán sống!
Chân Thanh nhếch miệng cười.
“Uỳnh!”
Quyền mang kình phong hung mãnh đập vào người Mục Trần. Sức mạnh bài sơn đảo hải đánh hắn văng đi như đạn pháo, ghim sâu vào một cột đại thụ trong cự điện.
Thế nhưng ngay trước đó, không ai thấy được bàn tay Mục Trần đã nhẹ nhàng chạm vào phù ấn giữa trán Mộc Thần Vệ.