Giang gia phủ đệ, Giang Phong nhìn trưởng lão của Nguyên Tâm Tông trước mắt, hừ nói.
– Ngươi không cần lời vô ích, điểm ấy không cần ngươi nói ta cũng biết, tiểu tử này phải chết!
Trong mắt Viên Hằng trưởng lão lóe ra sát khí, lúc này thương thế của hắn đã tốt không sai biệt lắm, chỉ là trên mặt còn có chút máu ứ đọng.
– Tiểu tử này xem ra chỉ là một Chí Tôn, lại có thể đánh bại cường giả Bất Hủ Cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn có một khôi lỗi, coi như hai người chúng ta liên thủ, cũng khó có thể chiến thắng, phải nghĩ biện pháp mới được!
Giang Phong nói.
Đường đường Vinh Thiên Thành đệ nhất cao thủ, bị một vô danh tiểu tử chẳng biết từ nơi nào nhô ra uy hiếp, thực sự là mất mặt a.
– Yên tâm đi, mặc kệ hắn có lá bài tẩy gì, đắc tội Nguyên Tâm Tông chúng ta đều phải chết, ta đã đưa tin cho sư huynh của ta Nguyên Hằng, hắn đang ở phụ cận, ngày mai không sai biệt lắm có thể tới!
Viên Hằng trưởng lão hừ một tiếng.
– Nguyên Hằng, Nguyên Hằng trưởng lão? Cường giả Bất Hủ Cảnh đỉnh phong? Hắn sắp tới, tiểu tử này hẳn phải chết! Không chỉ hắn chết, người của Dịch gia cũng phải chết, không, Dịch Thanh kia phải giữ lại!
Giang Phong hung hãn nói.
– Ân, còn cần mượn thiên phú Diễm Hỏa Sư của nàng tiến nhập hỏa sơn! Trước nói rõ với ngươi, Nguyên Hằng sư huynh tới, chuyện bảo tàng của Nguyên Khí Sư phải nói tường tận rõ ràng, nếu giấu diếm hắn, về sau bị phát hiện, chúng ta ai cũng không gánh nổi!
Viên Hằng trưởng lão nói.
– Đó là tự nhiên, Nguyên Khí Sư lưu lại bảo tàng, coi như ta muốn nuốt một mình cũng nuốt không nổi a, nếu như Nguyên Hằng trưởng lão có thể chủ trì đại cục, ta nguyện ý nghe hắn an bài!
Ánh mắt Giang Phong lóe lên, ngoài miệng nói khiêm tốn, nhưng trong lòng chẳng biết nghĩ cái gì.
– Như vậy cũng tốt, được rồi, bây giờ ngươi đi chuẩn bị linh thạch đi, trước cứu Giang Du ra rồi hãy nói, chỉ cần Nguyên Hằng sư huynh tới, bọn họ cầm bao nhiêu sẽ phu ra bấy nhiêu!
Viên Hằng trưởng lão nói.
– Ân!
Giang Phong quay người lại đi ra ngoài.
……
– Nhiếp Vân tiểu huynh đệ, Giang gia đã đưa tới 5000 viên linh thạch trung phẩm rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Mới từ Tử Hoa Động Phủ đi ra, Nhiếp Vân chợt nghe thanh âm của Dịch Thành vang lên. Đi ra ngoài, chỉ thấy Dịch Thành, Dịch Thanh đi tới.
– Giang Du đã thả ra rồi sao?
Nhiếp Vân hỏi.
– Ân, ta mới vừa cho người Giang gia mang hắn đi, đám nhân vật trước kia cũng đưa linh thạch tới, tổng cộng một vạn hai ngàn viên linh thạch trung phẩm, 20 vạn viên linh thạch hạ phẩm!
Dịch Thành vung tay lên, trên mặt đất chất một đống linh thạch, trung phẩm, hạ phẩm, lóe ra quang mang.
– Không sai, những người này thật đúng là nghe lời!
Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, bàn tay trảo một cái đã thu mấy thứ này vào Nạp Vật Đan Điền.
Những vật này là mình bằng vào thủ đoạn lấy được, không cần thiết giả bộ làm người tốt lưu cho Dịch gia, trước kia mặc dù dùng 50 vạn viên linh thạch hạ phẩm của bọn họ, nhưng đã cho công pháp đối ứng, rốt cuộc thanh toán xong.
– Giang gia bự bức chuộc người, trong lòng khẳng định không cam lòng, đoán chừng tối hôm nay sẽ đi Nguyên Tâm Tông mời cao thủ, chậm nhất là chiều nay, sớm nhất sáng sớm ngày mai sẽ tìm chúng ta phiền phức. Nên bây giờ ngươi lập tức giải tán Dịch gia, để cho bọn họ tìm chỗ trốn tạm thời. Chúng ta suốt đêm đi tìm bảo tàng của Nguyên Khí Sư, một khi đạt được bảo tàng, coi như bọn họ tìm tới cường giả Bất Hủ Cảnh đỉnh phong, cũng không đủ sợ hãi!
Nhiếp Vân nói.