“Những máy móc xử lí mọi việc dưới Hoàng Tuyền được phân thành các cấp từ 1 đến 88, tổng cộng có tám mươi tám chiếc.”
“Là máy xử lí các công việc thường ngày dưới Hoàng Tuyền, chúng tôi chẳng những có thể hoàn thành chu đáo tất cả sự vụ, mà còn cung cấp thêm một số chức năng giải trí nhất định.”
“Điều này là để giảm bớt áp lực công việc của chúng quỷ và nâng cao chất lượng cuộc sống của chúng quỷ ở Hoàng Tuyền.”
Cố Thanh Sơn liền hỏi: “Có phải các ngươi là những máy móc chuyên phụ trách đối phó với địa ngục, đối phó với người chết không?”
“Thật đáng tiếc, trước đó trên đường đến thế giới con người, ngoại trừ bốn chúng tôi ra, toàn bộ những đồng bạn còn lại đều đã bị hỏng.”
“Sao lại hỏng?”
“Hiện giờ đường đến thế giới con người nguy hiểm vô cùng, không nhiều máy vượt qua được.”
“Không có viện quân khác sao?”
“Các thần khí Thượng Cổ đang cố gắng nghĩ cách duy trì sự tồn tại của Hoàng Tuyền nên không thể đến được, chỉ có chúng tôi thôi.”
“Nói cách khác, chỉ dựa vào bốn chiếc máy các ngươi thì không thể xử lí địa ngục đúng không?
“Bốn chúng tôi quả thực không có cách nào.”
…
Cố Thanh Sơn và mọi người nhìn nhau, cùng thấy được sự thất vọng vô cùng trong mắt đối phương.
[Thưa ngài, có tin cấp báo!]Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
“Có chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Màn hình xuất hiện.
Trên sa mạc, tòa thành khổng lồ đã được xây xong.
Người khổng lồ bắt đầu chậm rãi ra khỏi sa mạc, tấn công thị trấn.
Bọn chúng có sức mạnh vô song không gì sánh được, chỉ cần nhàn nhã giơ tay nhấc chân một chút là đủ khả năng công thành đoạt trại.
Hạm đội Tinh Không Liên Bang không ngừng nã đạn bắn phá chúng, đáng tiếc hiệu quả không đáng kể.
Một gã khổng lồ có thân hình vô cùng to lớn đang nhìn lên bầu trời, dùng hết sức tung người lên.
Gã nhảy trên trên cao, bắt lấy một chiến hạm Tinh Không.
“AAAAA! Xuống đây cho ta!” Gã khổng lồ giận dữ gào.
Gã lôi chiến hạm Tinh Không từ trên trời lại, vứt xuống.
Ầm!
Khi chiến hạm Tinh không rơi xuống va chạm với mặt đất, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên.
Các chiến hạm Tinh Không vội vàng bay lên cao tránh đi.
“Ha ha ha ha ha, bọn người sống kia, mau đầu hàng đi, sau đó bọn mày sẽ được trở thành thức ăn cho bọn tao.” Gã khổng lồ cười một cách điên cuồng.
Màn hình chợt lóe lên.
Cảnh được chuyển đến một tòa thành lớn của đế quốc Phục Hy.
Những chiếc quan tài khổng lồ từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau xuất hiện.
Chúng lặng lẽ trôi lơ lửng trên bầu trời thành phố, với số lượng ngày càng nhiều.
Đủ mọi tiếng kêu đau đớn kì quái truyền ra từ trong những chiếc quan tài.
Ngay sau đó, màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này cảnh chuyển đến thủ đô Liên Bang.
Những chiếc quan tài khổng lồ bao phủ chằng chịt khắp bầu trời.
Thủ đô hai nước cùng lúc bị địa ngục bao trùm, vừa nhìn là biết điều này không phải sự trùng hợp.
Cố Thanh Sơn nhìn những chuyện đang xảy ra trên màn hình, hít sâu một hơi.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Địa ngục Hàn Băng thì sao?”
Màn hình lại chuyển.
Từ điểm nhìn của vệ tinh không gian, non nửa vùng biên cương Thánh quốc đã biến thành màu trắng.
Băng tuyết đang lặng lẽ nuốt chửng cả địa phận của quốc gia này.
[Thưa ngài, có chuyển biến mới.] Nữ Thần Công Chính nói.“Tình huống cụ thể…” Cố Thanh Sơn lặp lại.
Màn hình lóe lên lần thứ hai.
Lần này trên màn hình, hiện lên một tiểu quốc trên thế giới.
Ở nước này đang diễn ra một trận động đất, rung chuyển dữ dội.
Phòng ốc sập, cầu hỏng, mọi người thét lên chạy trốn khắp nơi.
Vậy nhưng trận động ấy vẫn chưa hề ngừng lại.
Dưới lòng đất, những bộ xương khô không ngừng trồi lên.
Chúng chồng chất, trở thành một ngọn núi xương trắng.
Động đất không ngừng lại, xương khô cũng không ngừng trồi lên từ dưới mặt đất, toàn bộ quá trình đã kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ.
“Không thể ngờ được giờ đến cả địa ngục Thi Hài cũng phủ xuống nhân gian, lần này thì xong thật rồi.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nhìn chăm chú vào màn hình, buồn bã thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cũng không kiềm chế được nữa, nhìn Phán Xét Nguyện Vọng nói: “Rốt cuộc thì ở Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ không thể tiết lộ một vài tin tức liên quan đến chuyện này sao?”
Phán Xét Nguyện Vọng bình tĩnh nói: “Tôi không tiết lộ là vì muốn tốt cho ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới sắp diệt vong rồi, còn có gì tốt cho ta nữa chứ?”