Dù sao thì quấn lấy đối phương so với thoát khỏi đối thủ thì đơn giản hơn nhiều.
Trong khi các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hỗn chiến trên bầu trời, không ai chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Hàn Lập vốn đang đứng trước vòng bảo vệ.
Vừa rồi bị trưởng lão Tinh Cung một kiếm xuyên tim mà không chết, điều này khiến cho chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao thì hắn chính là vừa chân thật đón một đòn công kích pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ!
Nhưng chờ hắn hồi phục lại tinh thần hướng đến trước ngực nhìn lại mới phát hiện là do “Hoàng Lân Giáp” của Man Hồ Tử cứu.
Quần áo bên ngoài sớm đã tiêu biến quá nửa. Chỉ có bên trong là ngân quang lập lòe. Vị trí bảo giáp bị trúng kiếm lõm vào một chút.
Nhìn đến đây thì Hàn Lập âm thầm cảm thấy may mắn. May mà hắn biết được ở Hư Thiên Điện này nguy hiểm vô cùng, sau khi dùng thần thức kiếm tra qua bảo giáp này có điều gì không ổn liền mặc vào.
Hiện tại quả nhiên đã cứu mạng nhỏ hắn một lần.
Bất quá Hàn Lập lại rõ ràng một điều, công thần lớn nhất đón đở bạch hồng công kích kia chính là phiến Ngọc như ý hai màu hồng hoàng này. Ngay khi hắn miễn cưỡng huy động Ngọc như ý đón đở công kích thì hắn mơ hồ nhìn thấy từ bên trong Ngọc như ý lộ ra một bàn chân soi màu bạc, chính nó đã dón nhận quá nửa uy lực của đạo công kích bạch hồng kia.
Nếu không, cho dù là “Hoàng Lân Giáp” phòng ngự mặc dù kinh người nhưng cũng không có khả năng đón đở một kích này mà bình yên vô sự. Đến lúc đó cho dù là hắn không bị xuyên thủng thì thân thể cũng bị thương nặng.
Hàn Lập muốn cẩn thận nghiên cứu công hiệu chân chính của Ngọc như ý, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt, không thể làm gì hơn là phải thu vào bên trong túi trữ vật.
Lúc này hắn mới cảm thấy được sự đau nhức ở trên hổ khẩu.
Hàn Lập nghiến răng một cái, bạch quang chơt lóe lên trên hai tay, lấy mắt thường cũng có thể thấy được vết thương đang bắt đầu khép lại.
Đồng thời, hắn cảnh giác nhìn lên trận chiến trên bầu trời và thi thể Huyết Ngọc Tri Thù bị chết thảm kia.
Trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên sự thương cảm và âm trầm. Đột nhiên hai hàng lông mày nhích động, khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
Hắn đi dọc theo đài cao, muốn yên lặng bay xa ra khỏi chỗ này.
Dựa vào trí nhớ kinh người của mình, Hàn Lập tin tưởng chỉ cần cơ quan khôi lỗi không có phóng nhanh ra như trước, hắn hoàn toàn có thể dựa theo đường cũ mạo hiểm quay lại tầng một.
Điều này so với phải đứng tại chổ bị các lão quái Nguyên Anh Kỳ này hí lộng vẫn tốt hơn nhiều.
Dù sao Huyết Ngọc Tri Thù hắn xuất ra đã chết thảm, giá trị lợi dụng hoàn toàn biến mất, hắn đã không còn hộ thân phù, cũng không thể đem mạng nhỏ kí thác lên sự cao thượng của đối phương được.
Tính mạng của mình phải do chính mình nắm giữ là tốt nhất.
Huống hồ chi Hư Thiên Đỉnh cũng không có lấy ra thành công, mấy lão quỷ này cuối cùng không có được Bổ Thiên Đan nhất định sẽ lửa giận tích cả bụng, tám chín phần mười là sẽ đem hắn ra trút giận.
Nghĩ như vậy, động tác của Hàn Lập lại càng bí ẩn, không một tiếng động bay đi. Nhưng vừa mới bay ra xa hơn mười trượng, chuẩn bị không để ý hết thảy mà bắt đầu gia tốc thì bên tai lại vang lên thanh âm của một người.
“Hàn Lập, ngươi muốn đi đâu?”
Thanh âm của Huyền Cốt không lớn, rất bình tĩnh mà lạnh lùng nhưng cũng đủ để cho đám người Cực Âm sư tổ trên bầu trời nghe rất rõ.
Nhất thời đám người Cực Âm sư tổ, Man Hồ Tử lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Thân hình của Hàn Lập bị kiềm hãm lại, không khỏi đứng im tại chổ.
Huyền Cốt thì không nói tới! Nhưng Hàn Lập đã chứng kiến qua tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ra tay, cũng không có chút tự tin nào có thể tránh thoát một kích toàn lực của mấy lão quái vật này.
Dù sao để phá vỡ màn hào quang ở lối vào cũng cần có chút thời gian, nhiêu đó thôi cũng đủ để Cực Âm diệt hắn mấy lần rồi.
Nhìn thềm đá có thể thấy được mơ hồ ở phía xa xa kia, Hàn Lập cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là phải quay trở về chổ cũ.
Thấy như vậy, Huyền Cốt vẫn dùng thần thức giám sát Hàn Lập trên khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.
Hắn đối phó với Ô Sửu rõ ràng là rất dễ dàng, nhưng cũng không thoát khỏi người này để đoạt lấy Bổ Thiên Đan, không biết lại có chủ ý quái quỷ gì.
Điều này khiến cho Hàn Lập một lần nữa quay trở lại hung hăng nhìn hắn một cái, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc. “Man Hồ Tử, ngươi mà còn không để cho Bổn môn chủ rời khỏi thì đừng trách ta dùng Thiên La chân lôi!” Vạn Thiên Minh mắt thấy hào quang ngũ sắc cách đó không xa, nhưng chỉ cần vừa muốn phóng qua là bị Man Hồ Tử dùng bàn tay vàng to lớn kia hung hăng đánh bay ngược trở lại. Liên tiếp nhiều lần như vậy không thể bay đến mà phải lùi về phía sau, hắn rốt cuộc thẹn quá hóa giận bắt đầu uy hiếp.
“Thiên La chân lôi! Cực Âm và Thanh Dịch sợ vật ấy nhưng bổn đại gia muốn xem thử nó lợi hại như thế nào. Chỉ sợ đạo hữu không nỡ để cho tại hạ mở rộng tầm mắt” Man Hồ tử nghe xong lời này đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó lại cười lạnh nói. Hiển nhiên không tin đối phương lại dùng đến bảo vật này
“Tốt tốt! Là do Man Hồ Tử ngươi bức bổn môn chủ. Cho ngươi thấy qua sự lợi hại của Thiên La chân lôi này!” Vạn Thiên Minh sắc mặt xanh mét dường như đã bốc hỏa, dùng ánh mắt tham lam nhìn đạo hào quang ngũ quang kia một cái sau đó hung dữ nghiến răng nói.
Tiếp theo hắn không hề chần chờ vỗ lên thiên linh cái, kết quả một trận âm thanh vang lên, một mảng tử quang từ trên đỉnh đầu hắn thấu phát ra, sau đó một hình trẻ con trần truồng khoảng hai tấc xuất hiện trên đỉnh đầu chừng ba thước.
Đứa trẻ này cả người trắng nõn, được tử quang quấn quanh, càng ngạc nhiên hơn là tướng mạo và dung nhan giống hệt Vạn Thiên Minh. Trong tay đứa trẻ đó cầm một viên châu màu tím, trong suốt ôn nhuận.
“Nguyên anh xuất khiếu! Vạn Thiên Minh ngươi thật muốn thần hồn câu diệt?” Man Hồ Tử vốn thần sắc đang không quan tâm nhất thời đại biến, đôi mắt phóng ra tinh quang âm u.
“Nếu như không đoạt được Bổ Thiên Đan, đại hạn của bản thân đồng dạng cũng đến, chết sớm một chút và chết trễ một chút có gì khác nhau? Nhiều lắm là Man đạo hữu giúp cho tại hại toại nguyện vậy!” Một âm thanh hàm hồ từ phía đối diện truyền đến, người nói chuyện chính là đứa trẻ được bao bọc trong tử quang kia. Nhưng chỉ mấy lời như vậy đã khiến cho nó phải thở dốc, dường như là phải cố hết sức.
Mà thân thể của Vạn Thiên Minh ngay lúc đứa trẻ con kia hiện ra đã sớm nhắm hai mắt không hề nhúc nhích, giống như là người không hề biết gì.