Về phần Trầm Ngọc sau lưng hắn, mặc dù hắn rất muốn giao cô cho Triệu Vô Cực nhưng trước mắt có Khương Khởi đang đứng nhìn chằm chằm, Hàn Phong đâu có cơ hội.
Trong lúc không biết làm gì, Hàn Phong đành phải nói lời xin lỗi với Trầm Ngọc, mang theo cô lao thẳng vào Khương Khởi.
– Hừ! Không biết tự lượng sức mình, nếu như ngươi muốn chết như vậy thì ta cũng tác thành cho ngươi!
Khương Khởi thấy Hàn Phong lao đến, chỉ cười lạnh.
Thân hình vừa động, vô số tử khí lập tức tràn ra xung quanh, một chưởng nhắm thẳng vào đầu Hàn Phong.
Triệu Vô Cực thấy Hàn Phong chủ động giao thủ với Khương Khởi, mặc dù muốn giúp đỡ nhưng trận chiến vừa rồi đã làm ông mất hết sức lực, nên đành lực bất tòng tâm.
Trong lúc không biết làm gì, Triệu Vô Cực chỉ còn biết rủa thầm, phần nỗ quay người bỏ đi.
Không phải là ông thấy chết không cứu, mà là ông hiểu những gì Hàn Phong nói lúc nãy, dù có ở lại cũng chỉ mất mạng vô ích mà thôi.
Triệu Vô Cực sống hơn một ngàn năm nay, đối diện với những tình huống kiểu này, đương nhiên cũng rất lý trí.
Bây giờ nếu như tiến lên, chỉ có duy nhất một con đường chết, vậy sao không giữ lại cái mạng này, sau này báo thù cho Hàn Phong.
Mang theo suy nghĩ đó, Triệu Vô Cực đầu cũng không quay, chạy thẳng về phía trước.
Hàn Phong thấy Triệu Vô Cực đã rời đi, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Quay lại nhìn Khương Khởi không ngừng tiếp cận sau lưng, Hàn Phong thầm nói với Trầm Ngọc:
– Ngọc nhi, xin lỗi, chỉ sợ ta không thể cứu được cô.
Đồng thời, Hàn Phong nghĩ đến Tiêu Linh và Đường Vũ Nhu, chỉ e sau này, họ sẽ không thể còn gặp lại nhau nữa, trong lòng Hàn Phong đột nhiên nổi lên một tia hổ thẹn.
Đúng lúc này, đòn công kích của Khương Khởi đã đến ngay trước mặt.
Vết thương của Hàn Phong không hề thua kém Triệu Vô Cực, nhưng bản thân cũng là thiên giai thất phẩm, lại có cửu chuyển tiên thiên đấu khí chống đỡ nên vẫn miễn cưỡng chặn được vài chiêu.
Càng về sau, Hàn Phong càng có vẻ đuối sức.
Tốc độ tổn hao đấu khí rõ ràng nhanh hơn hồi phục gấp mấy lần.
Chỉ chớp mắt, Hàn Phong đã toàn thân đẫm đìa mồ hôi, lưng áo dính chặt vào người, sắc mặt thì vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này, Thiên Khôi sau lưng cũng vừa kịp đến.
Thấy Thiên Khôi xuất hiện, Hàn Phong càng thêm tuyệt vọng hơn.
Cuối cùng, sau khi dùng hết chút sức lực sau chót, Hàn Phong không thể tiếp tục đỡ được công kích của Khương Khởi được nữa.
Nắm đấm của Khương Khởi không ngừng dội vào ngực Hàn Phong.
Lực rung cường liệt khiến Hàn Phong cảm thấy toàn thân mình như muốn rời ra, tứ chi mất hết cảm giác.
Đồng thời, khí huyết trong người sôi sục, khiến hắn phải phun ra một ngụm máu ngay giữa không trung.
Nhưng Khương Khởi không vì thế mà bỏ qua, thân hình lại động, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Hàn Phong,
miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, đồng thời dậm chân, đá thẳng vào đầu Hàn Phong.
Hàn Phong tin, nếu như không phải vì trước đây tu luyện cửu chuyển huyền công, luyện ra kim nguyên chi thể thì với một đá vừa rồi của Khương Khởi, chắc chắn đầu Hàn Phong đã nổ tung.
Nhưng, dù đầu không nổ, nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy choáng váng tột độ, một cảm giác vô cùng đau đớn nhanh chóng lan khắp đại não.
Cảm giác này không chỉ tồn tại trong một giây một lát, bởi vì một giây sau, thân thể Hàn Phong triệt để mất đi cảm giác.
Còn thân thể hắn, bởi bì cự lực mà một đá của Khương Khởi mang lại, cả thân ảnh cùng Trầm Ngọc đang cõng sau lưng và Tiểu Bạch đang ôm trong lòng cùng ngã ra xa.
Nơi hắn ngã xuống, lại một cái hồ có nước đục ngầu.
Tõm!
Hoa nước bắn tung tóe, còn Hàn Phong thì trực tiếp chìm sâu trong nước.
Khương Khởi không nghĩ Hàn Phong sẽ rơi xuống hồ, ngẫm nghĩ một lúc, quay sang nói với Thiên Khôi:
– Ngươi xuống xem sao, sống thấy người, chết thấy xác, đem thi thể của tên tiểu tử ấy về, chắc chắn điện chủ sẽ rất vui.
Thiên Khôi liếc nhìn hồ nước đục ngầu, trong lòng mặc dù có chút không muốn, hắn đường đường là thiên giai thất phẩm cường giả, công việc vớt xác này, sao hắn có thể chịu nổi.
Chỉ có điều, vì sợ Khương Khởi trước mắt, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn nhưng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì.
Ấp úng vâng dạ một tiếng, Thiên Khôi quay người, nhíu mày nhảy xuống hồ nước.
Chỉ có điều, được một lúc đã thấy Thiên Khôi quay lại lên bờ.
Khương Khởi thấy Thiên Khôi quay lại, sắc mặt không khỏi sầm xuống, đang định lên tiếng quở trách thì phát hiện có điều gì đó không ổn.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 485: Mệnh táng ở đây