15p sau.
Hoắc Vũ Hạo mở mắt ra, Thu Nhi cảm ứng được cũng mở mắt nhìn hắn.
– Trở về đi.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói.
– Ừm.
Thu Nhi đứng dậy, gương mặt khó chịu nãy giờ cũng mỉm cười.
– Bình tĩnh là một phẩm chất tốt.
Nói xong, nàng xoay người bước lại đường cũ.
Nhưng nàng chỉ đi vài bước, bất giác ngoái đầu lại nhìn. Hoắc Vũ Hạo cũng đi nhưng không theo nàng về, mà hướng thẳng vào trong kia.
– Này! Không phải nói là trở về sao?
Thu Nhi chán nản thở than.
Hoắc Vũ Hạo không dừng bước:
– Ngươi về một mình đi, vốn không cần phải mạo hiểm với ta. Trên đường về chú ý an toàn, hẹn gặp lại.
Dứt lời, hắn tăng tốc lao mình vào Lạc Nhật sâm lâm.
Thu Nhi ngẩn ngơ đứng đó, cảm thấy khí thế Vũ Hạo khác lạ nhất xưa nay. Bỗng dưng nàng thấy hắn vĩ đại hơn nhiều, rất khiến người ta sùng bái.
Cuối cùng là hắn muốn cứu sống ai? Sao lại khiến hắn cố sống cố chết như vậy? Người thân ư? Nhưng hắn đã nói hắn không còn người thân, chỉ có kẻ thù thôi sao? Ánh mắt lóe lên vẻ kỳ lạ, cứ như nhớ lại cái gì đó, Thu Nhi siết tay, giậm chân đuổi theo Hoắc Vũ Hạo.
Tốc độ bộc phát của Thu Nhi hơn xa Hoắc Vũ Hạo, nàng nhanh chóng đuổi kịp.
– Đa ta.
Hoắc Vũ Hạo không quay đầu lại, cất tiếng.
-Vì cái gì?
Ngữ khí Thu Nhi chẳng mấy vui vẻ.
Hoắc Vũ Hạo chân thành nói:
– Ngươi đã theo ta tới đây, trong lòng ta ngươi chính là bằng hữu.
Thu Nhi tỏ ra chán nản:
– Thì ra trước nay vẫn không coi ta là bằng hữu?
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Không, ý ta là hảo hữu đáng tin. Dù sao chúng ta biết nhau cũng chưa lâu.
– Hừ! Sao ngươi biết không phải ta chạy theo lôi đầu ngươi về?
Thu Nhi cất giọng uy hiếp.
Hoắc Vũ Hạo cười to:
– Dù có bắt ta về, ngươi cũng vì muốn tốt cho ta. Dĩ nhiên, ta sẽ kháng cự.
Thu Nhi im lặng, đuổi sát tới cạnh hắn, giương mắt nhìn.
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nàng, thấy ánh mắt sáng quắc đó, nhất thời chột dạ:
– Ngươi đến gần ta như vậy, ta thấy áp lực lắm đó.
Thu Nhi trầm giọng:
– Thật sự là rất nguy hiểm! Đáng sao?
Hoắc Vũ Hạo nhìn ra phía trước, ngữ khí bình tĩnh, thậm chí xem đó là hiển nhiên:
– Ta đã nghĩ, nếu như mất nàng, ta sẽ ra sao? Ta nhận thấy thế giới của ta sẽ u ám, ta sẽ không còn sức sống, thậm chí đời này sẽ mất cả tình yêu. Ta kinh ngạc phát hiện rằng, tính mạng của nàng còn quan trọng hơn tính mạng của ta.
Thu Nhi ngây dại cả người, ánh mắt phấn lam bất khả tư nghị.
– Này, không thể nào? Mạng của người khác sao quan trọng bằng bản thân? Đầu óc ngươi bệnh rồi à?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nàng:
– Sao ngươi kích động như vậy? Cuộc sống của chúng ta, ai mà không có người quan trọng hơn tính mạng bản thân? Nếu như mẹ ta còn sống, thì người cũng quan trọng hơn sinh mạng bản thân ta.
Thu Nhi hơi run rẩy, lẩm bẩm:
– Không ngờ, không ngờ còn có tình cảm như vậy? Không ngờ còn có người quan trọng hơn sinh mạng bản thân. Nhưng mà, kẻ thích nghi mới sinh tồn, vì sự sống hẳn phải bất chấp thủ đoạn. Mạng chỉ có một, mất đi là mất luôn a!
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
– Mạng đúng là chỉ có một, ngươi nói chính là quy tắc tự nhiên, không phải quy tắc của con người. Con người sống có cảm tình, chúng ta không phải hồn thú, không phải động vật, chúng ta là người. Nếu chỉ vì sống mà con người bất chấp thủ đoạn, xem lợi ích bản thân quan trọng hơn hết thảy, vậy thì có khác gì cầm thú? Người và thú khác nhau chính là ở tình cảm, chúng ta biết yêu.
Thu Nhi mơ màng thất thần, tâm tình trở nên bất ổn.
Hoắc Vũ Hạo chẳng biết vì sao nàng ta lại như thế, thoáng ngẫm lại, cũng hiểu chút chút. Có lẽ vì một năm sinh tồn ở Tinh Đấu đại sâm lâm luôn phải đối mặt hiểm nguy sinh tử, khiến cho khát vọng tồn tại luôn ám ảnh lấy nàng.
Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng hơn:
– Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều. Cách sống mỗi người khác nhau. Có lẽ, ngươi không cảm nhận được những gì ta nói, vì ngươi chưa thật sự yêu ai. Ngươi nghĩ lại xem, cha mẹ sinh ra ta, dưỡng dục nuôi lớn ta, họ khổ cực thế nào, cố gắng thế nào, bao nhiêu mồ hôi nước mắt, họ muốn chúng ta báo đáp gì sao? Không hề có. Tình cảm cha mẹ là vô tư nhất, dù rằng gia cảnh của ta rất kém, thậm chí không cha, nhưng mẫu thân yêu thương ta hơn hẳn những đứa trẻ đầy đủ cha mẹ.
Thu Nhi ngẩng lên, cả giận:
– Ngươi nói bậy, cha mẹ ta chưa từng quan tâm đến ta. Ngay khi sinh ta ra, bọn họ đã vứt bỏ ta, để ta sống ở một thế giới xa lạ. Ngươi có biết ta trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể sống sót không? Ngươi đã trải qua một cuộc sống cô đơn, bất lực, bàng hoàng, ngày nào cũng có thể chết chưa? Ta chỉ yêu chính bản thân mình!
Nàng nói mà như gầm gừ gào thét.
Hoắc Vũ Hạo kinh hãi trước phản ứng mãnh liệt của nàng, nhưng nhờ đó mà cảm nhận rõ nội tâm bi thương của nàng. Oán khí mơ hồ, nhưng mãnh liệt vô song.
Cuộc sống Thu Nhi đã từng trải qua những gì? Oán khí tích tụ trong nội tâm nàng lại mãnh liệt như thế, thật khó tin.
Cả hai nhất thời trầm tư, Hoắc Vũ Hạo chẳng biết làm sao an ủi Thu Nhi. Thu Nhi có vẻ như mất kềm chế tâm tình, nhưng vẫn không biểu đạt ra thêm, oán khí mơ hồ biến mất.
Tiếp tục di chuyển, Hoắc Vũ Hạo cố gắng xác định phương hướng, trong tay cầm một món hồn đạo khí định vị. Trong rừng rậm lớn, muốn tìm phương hướng chính xác thật không dễ. Nhờ có huấn luyện Cực Hạn Đan Binh, Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định bản thân chẳng đi nhầm đường.
Nửa giờ nữa lại trôi qua, Hoắc Vũ Hạo ra hiệu dừng lại.
– Nghỉ ngơi chút đi, cảm ứng của ngươi sao rồi?
Hắn nói với Thu Nhi.
Tâm tình Thu Nhi đã ổn định, gương mặt lạnh lùng:
– Ta đã hoàn toàn khẳng định, địa điểm mục tiêu chính là cái nguồn gốc nguy hiểm.
– Ngươi đã cảm nhận được nguy hiểm? Có thể ngươi không phát hiện, dọc đường tới đây, số lượng hồn thú ngày càng ít.
Hoắc Vũ Hạo cau mày nói.
Thu Nhi hừ một tiếng:
– Đó là nơi đáng sợ nhất, chính là nơi hồn thú tụ tập sinh sống, năng lực thích ứng của hồn thú cũng không thể sinh tồn ở đó, có thể biết nó nguy hiểm thế nào. Ta nghĩ không lâu nữa sẽ chứng kiến được sự nguy hiểm của nó.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nhìn nàng:
– Bây giờ ngươi đổi ý còn kịp.
Thu Nhi nói:
– Dẹp đi! Hoắc Vũ Hạo, ta hỏi ngươi, ngươi không tiếc mạng muốn cứu người, có phải Đông Nhi không?
– Hửm?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn nàng.
Thu Nhi nói:
– Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có nàng ta mới đáng để ngươi thế này.
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Ngươi sai rồi, anh em khác cũng đáng để ta mạo hiểm như thế.
Thu Nhi truy vấn:
– Nhưng lần này thì sao? Có phải là nàng ta?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Thu Nhi trừng mắt, trầm tư hồi lâu:
– Ta biết rồi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Nghỉ ngơi chút đi. Không phải ngươi nói nguy hiểm sẽ đến ngay sao?
Hắn không nói tiếp, vì nhận thấy ánh mắt Thu Nhi hơi quái, không khí cũng hơi khác lạ.
– Được.
Thu Nhi không nói nữa, ngồi đại xuống một chỗ, cả hai lặng lẽ hồi phục.
Vì lúc nãy đi cũng không lâu, nên lần này nghỉ ngơi cũng ít, 15p sau Hoắc Vũ Hạo đứng dậy, nhìn phía trước.
Chiều tà, đã sắp đến đêm, nhiệt độ giảm xuống, rừng rậm lạnh lẽo.
Số lượng hồn thú Lạc Nhật sâm lâm không mấy quy mô, ít nhất là theo hướng này tiến vào, Hoắc Vũ Hạo quan sát cho ra kết luận như vậy.
Trước kia khi tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn không cảm thấy thế này. Tinh Đấu đại sâm lâm hồn thú đông đúc, mấy con mạnh cũng nhiều. Nhưng thực trạng Lạc Nhật sâm lâm cho thấy rõ sự nghiêm trọng của thế giới hồn thú bị Hồn Sư phá hoại. Có lẽ, không lâu nữa Lạc Nhật sâm lâm sẽ chỉ còn là một mảnh rừng bình thường.
Có điều Hồn Sư muốn tăng tu vi, nhất định phải săn giết hồn thú, thu hoạch hồn hoàn. Nhu cầu làm cho mâu thuẫn không thể hòa giải, trừ phi đến ngày hồn thú tuyệt chủng, thì lúc đó cái nghiệp Hồn Sư của con người cũng không còn nữa.
Xem ra, nghiên cứu Hồn Linh phải nhanh lên, nhưng cho dù có thành công, thì cũng chỉ làm giảm nhu cầu hồn thú. Thực tế vẫn phải lấy hồn thú làm cơ sở.
Suy nghĩ lớp lớp hiện ra trong đầu, là cao tài sinh Sử Lai Khắc, hắn biết rõ không lâu nữa mâu thuẫn sẽ bùng nổ. Có thể 10 năm, 100 năm, 1000 năm không chừng. Hoặc là hồn thú bị diệt sạch, thế giới loài người cũng chịu ảnh hưởng lớn. Có lẽ, vô số năm sau, Hồn Sư chỉ còn là lịch sử, sẽ không còn tồn tại nữa.
Quên đi, khoan nghĩ tới những cái đó, bất kể tương lai ra sao, trước tiên phải hái được tiên thảo cho Đông Nhi.
Hai người tiếp tục đi, nguy hiểm có thể ập tới bất kỳ lúc nào, họ đề cao cảnh giác, thậm chí Thu Nhi đã cầm Hoàng Kim Long Thương, Hoắc Vũ Hạo thi triển Tinh Thần Tham Trắc đến cực hạn, thỉnh thoảng tập trung một hướng dò xét thử phía xa.
Đi khoảng 15p, lúc này cả Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy bất an. Bóng tối dường như ẩn chứ thứ gì đó, làm cho trái tim của hắn bị bóp nghẹt.
Thu Nhi nói:
– Dừng một chút.
Hoắc Vũ Hạo lập tức dừng bước, nhìn nói:
– Ta cũng cảm thấy có đó không ổn. Thu Nhi, ngươi cảm ứng ra sao?
Thu Nhi nhìn ngó xung quanh, trầm giọng nói:
– Ngươi có nhận thấy ánh sáng chung quanh đang yếu đi.
– Hả?
Hoắc Vũ Hạo vẫn có Tinh Thần Tham Trắc, nhưng nó chỉ có thể cho biết sự tồn tại của hồn thú và những công kích có thể phát động. Được Thu Nhi nhắc nhở, hắn mới chú ý, ánh sáng lúc này mờ hơn nhiều.
– Có lẽ do trời đêm?
Hắn ít khi tới phía bắc, khí hậu thế nào hắn cũng không biết.
Thu Nhi lắc đầu:
– Lúc này mới xế chiều, dù là phương bắc ánh sáng cũng không yếu như thế. Vả lại mặt trời cũng không bị mây che, cứ nhìn bóng cây trên đất thì rõ. Hơn nữa ánh sáng lúc này lờ mờ hơn 15p trước, thời gian ngắn làm sao trời chuyển sang đêm nhanh vậy? Ánh sáng lờ mờ, khả năng chỉ có một, không khí.
– Không khí?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
Thu Nhi nói:
– Ngươi không phải có Tinh Thần Tham Trắc sao? Tập trung nó một chỗ, chú ý quan sát xem không khí có gì thay đổi? Cảm ứng xem trên không trung có khác với mặt đất hay không. Có lẽ sẽ có manh mối.
– Ừ!
Hoắc Vũ Hạo đáp ứng ngay
Hắn tập trung chú ý, Tinh Thần Tham Trắc xem xét không khí phía trước, đúng là có gì đó khác lạ.
Lấy Linh Mâu cũng khó mà nhìn thấy những hạt bụi li ti trong không khí, thứ này màu trắng, không nhiều nhưng trôi nổi ổn định. Phải biết rằng, đây là rừng rậm! Không khí hẳn phải trong lành hơn mới đúng, bụi này bình thường không xuất hiện mới phải.
Hoắc Vũ Hạo phóng lên, hồn đạo khí phi hành khởi động, đẩy hắn lên cao.
Lao ra khỏi tán cây 10m, ánh sáng tràn ngập trở lại, như vừa bước ra khỏi tấm màn che.
Tinh Thần Tham Trắc kéo dài, Hoắc Vũ Hạo phát hiện, phía ngoài mảng rừng rậm, bụi trắng kia không hề có.
Cúi nhìn xuống Lạc Nhật sâm lâm, mắt thường chẳng hề phát hiện ra gì cả.
Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục bay lên cao hơn.
Hắn nhìn xuống, cuối cùng thấy vài manh mối.
Lạc Nhật sâm lâm nhìn qua rất yên tĩnh, nhưng có vẻ như một tầng sương nhạt đang lững lờ trôi. Làm hắn ngạc nhiên chính là phía bên ngoài khu rừng hoàn toàn không có, mà hướng theo đường đi tới lại càng dày đặc hơn, cứ như mây mù kẹt trong rừng cây, không nhìn rõ được cây cối. Màu sắc đám sương không chỉ trắng, mà còn nhiều màu sắc khác.
Cái này rốt cục là cái gì?
Hoắc Vũ Hạo không suy nghĩ nhiều, lập tức hạ xuống trở lại, thông báo phát hiện của mình cho Thu Nhi.
Thu Nhi nhìn hắn, mặt ngây ra, rồi thất thanh:
– Chướng khí, hẳn là chướng khí.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt:
– Chướng khí?
Cái từ này chưa hề xuất hiện trong từ điển của hắn.
Thu Nhi trầm giọng:
– Chướng khí là một thứ độc khí do xác thực vật động vật lầu ngày không bị xử lý, không có mưa gió tẩy rửa, dần dần hình thành. Tinh Đấu đại sâm lâm ta cũng đã gặp qua, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy như ngươi nói, phạm vi bao phủ lớn, thậm chí có màu sắc khác nhau.
– Chướng khí khác nhau độc tính khác nhau. Nhẹ thì choáng váng hoa mắt, nôn mửa, tiêu chảy. Nặng thì có thể mất mạng. Xem ra, nguy hiểm mà ta cảm ứng khi trước phải liên quan tới chướng khí này. Chẳng biết phạm vi bao phủ của nó lớn như vậy là do đâu? Những độc khí này không đùa được, chẳng thể nào kháng lại chỉ bằng hồn lực bản thân, làm sao đây?
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm:
– Xem ra, số lượng Hồn Thú tại Lạc Nhật sâm lâm thưa thớt không chỉ là vì Hồn Sư săn giết, mà có liên quan lớn đến chướng khí này. Thu Nhi, ngươi trở về đi, quá nguy hiểm, ngươi không cần thiết phải theo ta mạo hiểm.
Thu Nhi trừng mắt:
– Tình huống mà con người không thể làm gì được, ngươi vẫn cố chấp? Ngươi biết rõ chịu chết mà vẫn còn muốn đi vào?
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Ta có một biện pháp, mặc dù không đảm bảo lắm, nhưng cũng có cơ hội xâm nhập. Rất mạo hiểm, vì Đông Nhi ta phải vào trong đó. Nếu như lần này ta không có dũng khí bước vào, thì sau này không thể vào được nữa. Thu Nhi, ngươi trở về đi, ta đi chuẩn bị một chút.
Chỗ này dù đã xuất hiện chướng khí, nhưng cũng khá mỏng, tố chất thân thể của họ thừa sức chịu được, Hoắc Vũ Hạo không có định lui ra.
Đến bãi đất trống bên cạnh, lấy ra Pháo Đài Tự Hành, bắt đầu lắp ráp.