Khương Trạm tươi cười cứng đờ.
Chân Thế Thành lại lần nữa dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý vị thâm trường nói: “Hiền chất bảo trọng nha.”
Nếu là con của hắn, hắn đã sớm đánh chết tám trăm lần đổ lại rồi.
Tâm tình đang bay bổng của Khương Trạm đột nhiên nặng nề hẳn, kẹp chặt cái đuôi trở lại Bá phủ liền chạy trở về phòng.
Khương An Thành là xách theo gậy gộc giết đến Thính Trúc cư.
“Khương Trạm, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”
Nhất thời không có động tĩnh.
Khương An Thành sải bước đi tới cửa, nhấc chân muốn đá, cửa phòng lập tức mở ra.
“Phụ thân ——” Khương Trạm lấy lòng cười, mắt liếc nhanh cây gậy to như ly trà trong tay Khương An Thành một cái.
Khương An Thành dùng gậy gõ gõ mặt đất: “Nói ngươi hôm nay đã làm cái gì!”
“Nhi tử ——” Chống lại ánh mắt đằng đằng sát khí của Khương An Thành, trong lòng Khương Trạm biết trốn được qua mùng một không tránh khỏi mười lăm, thành thật công đạo nói, “Nhi tử thỉnh cầu Hoàng Thượng cho con đi chiến trường Nam Cương ……”
“Ngươi cái thằng hỗn trướng này, chuyện lớn như vậy vì sao không thương lượng với ta!”
Khương Trạm nhích ra sau, cười gượng nói: “Nhi tử cũng không biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ đột nhiên triệu con nhập điện mà.”
CÂU CHUYỆN TIẾP TỤC DƯỚI ĐÂY
Khương An Thành nghe cũng thấy có đạo lý, thoáng nguôi giận, lãnh tĩnh một chốc đột nhiên phản ứng lại: “Hoàng Thượng đột nhiên triệu ngươi nhập điện là một chuyện, ngươi có thể đưa ra thỉnh cầu kiểu này, có thể thấy được là đã sớm nghĩ tới!”
Khương Trạm cười hớ hớ, xem như cam chịu.
Khương An Thành quơ lấy cây gậy đập vào bắp chân hắn: “Vậy ngươi vì sao không nói rõ với trong nhà trước hả? Ngươi là cánh cứng rồi phải không?”
Hắn một tử hai nữ, vốn không trông cậy vào bọn nó trở nên nổi bật, chỉ cầu bình an khoẻ mạnh sống hết đời.
Khương Trạm tránh thoát cây gậy đánh úp tới, linh quang chợt lóe hô: “Nhi tử đã thương lượng qua với Tứ muội rồi ——”
Gậy bay tới tức khắc ngừng ở giữa không trung.
“Thương lượng qua với Tứ muội ngươi rồi?”
Khương Trạm gật mạnh đầu: “Đúng vậy, trước đó nhi tử không phải tự dưng bị phế Thái Tử làm nhục sao, bởi vậy còn liên lụy Yến Vương vào Tông Nhân Phủ. Lúc ấy liền cảm thấy quá nghẹn khuất, còn không bằng lên chiến trường giết địch thống khoái.”
Khương An Thành chụp qua một tát: “Bị đao chém cũng thống khoái!”
Mắng xong, lại có vài phần chần chờ.
“ Tứ muội ngươi nói thế nào?”
Khương Trạm lộ ra tươi cười xán lạn: “Tự nhiên là đồng ý rồi. Tứ muội nếu như không đồng ý, nhi tử sẽ không đề cập với Hoàng Thượng.”
Khương An Thành lập tức bị nghẹn gần chết.
Chuyện lớn như vậy không nói với cha, lại nói với muội muội trước, trừ con của ông ra còn có ai có thể làm ra loại sự tình này?
Có điều Tự Nhi xưa nay đáng tin, nếu Tự Nhi cảm thấy không thành vấn đề, vậy ông cũng liền an tâm rồi.
“Khụ khụ, nếu đã thương lượng qua với Tứ muội ngươi, vậy thì thôi, không có lần sau.”
Khương Trạm suýt nữa bật khóc.
Hắn biết mà nhắc tới với Tứ muội trước bảo đảm hơn nhiều.2
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi của nhi tử, Khương An Thành vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Đồ hỗn trướng, ngươi thật sự không sợ bị thương đổ máu?”
Khương Trạm đối diện với Khương An Thành, thần sắc hiếm có trịnh trọng: “Phụ thân, vì để bảo hộ và thực hiện một thứ gì đó, chắc chắn sẽ có người đổ máu. Những người trẻ tuổi bị thương thậm chí hy sinh thân mình ở trên chiến trường cũng là nhi tử, huynh trưởng của nhà người khác …… Bọn họ nếu có thể, nhi tử vì sao không thể?”
Hắn là nghiêm túc nghĩ tới tương lai.
Bị phế Thái Tử làm nhục chỉ là một phần, trong xương cốt hắn thực chất không muốn sống trong cẩm tú cao lương cả đời như vậy.
Là nam nhi sao không đeo Ngô Câu, thu lại năm mươi châu quan ải.* ( Đây là hai câu trong bài Nam Viên kỳ 05 của nhà thơ Lý Hạ)
Đây mới là nhân sinh hắn muốn theo đuổi.
Khương An Thành nhìn chăm chú khuôn mặt mạnh mẽ tinh thần phấn chấn của nhi tử, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, xách theo gậy gộc yên lặng rời đi.
Úc Cẩn bước chân vội vàng vào Dục Hợp Uyển, mang đến một làn gió lạnh.
Hắn trước cởi áo khoác thường giao cho nha hoàn, chà chà lòng bàn chân đầy bùn, lúc này mới bước vào trong thất.
“A Tự, hôm nay lúc phụ hoàng đang thượng triều khen ngợi cữu huynh, có điều cữu huynh muốn khen thưởng có chút ngoài dự đoán của mọi người……”
“Nhị ca lẽ nào muốn đi Nam Cương?”
Úc Cẩn hơi giật mình: “Nàng sớm biết rồi?”
Khương Tự gật đầu: “Ừ, lúc trước Nhị ca đã nhắc qua với ta.”
Úc Cẩn mím môi.1
Phải tìm tức phụ cho Khương Trạm thôi!