“Tại hạ là Thạch Hữu Đạo, sơn thần của Pha Tử sơn. Tại hạ sẽ hợp tác với Thần tướng đại nhân một đoạn thời gian nhé!”
Kim Giáp lực sĩ đứng yên tại chỗ, cũng không xoay người đáp lễ, vẫn là dáng vẻ cúi đầu liếc mắt như lúc trước. Khi Sơn thần hành lễ xong, ngẩng đầu nhìn lên, Kim Giáp lực sĩ lập tức thu hồi ánh mắt. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ qua gã.
“Ách, ha ha, Kim Giáp lực sĩ không phải cố ý đâu. Chúng ta nói tiếp một chuyện khác đi. Ngươi nói là hoàng triều Đại Tú không thừa nhận địa vị của ngươi, thậm chí ngươi cũng không dám để cho quan phủ của Đại Tú biết ngươi muốn thành thần, và cũng không dám lập miếu thờ?”
Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
“Việc này cũng đơn giản. Kế mỗ và Lỗ lão tiên sinh sẽ đi nói một tiếng với quốc sư của Đại Tú, chắc là hoàng tộc Đại Tú cũng sẽ nể mặt một chút đấy.”
Trong lòng Sơn thần vui mừng khôn xiết, trên mặt cũng không kìm được vui vẻ. Nếu gã được Đại Tú chính thức công nhận, có thể lập miếu Sơn thần ở trong núi hoặc bên ngoài cửa núi thì sẽ có quá nhiều chỗ tốt với gã.
‘Nếu còn có thể được hoàng đế của Đại Tú ra thánh chỉ sắc phong, có thể được quan phủ và người dân tế tự, vậy… Được rồi được rồi…”
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt của Sơn thần lại càng không thu lại được. Lời nói của bậc cao nhân Tiên đạo chính là lời hứa còn đáng tin cậy hơn câu gì mà “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” của người phàm ấy chứ.
Nhưng dù có cao hứng cỡ nào, gã vẫn không dám quên đi vị trí hiện tại của bản thân. Sơn thần vội hành lễ lần nữa, rồi gửi lời cám ơn. Chuyện này liên quan đến tiền đồ tu hành của bản thân nên không dám qua loa chút nào.
“Đa tạ hai vị tiên trưởng nâng đỡ, như vậy thì tiểu thần an tâm rồi!”
Kế Duyên và lão ăn mày liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Có Sơn thần ở đây chính là đã có thêm một tầng bảo đảm.
“Được rồi, làm phiền Thạch sơn thần. Chúng ta đi trước, đợi yêu nữ này thức tỉnh thì chúng ta sẽ qua một chuyến. Có lẽ cũng không cần ngươi thật sự trông coi trăm năm đâu.”
Lời này của Kế Duyên còn chưa nói xong, Sơn thần không hiểu nhưng lão ăn mày biết rõ ý nghĩa của những lời này. Đồ Tư Yên là Bát vĩ Yêu hồ, khó mà giết được, cũng khó mà giam giữ lâu được.
Thấy Kế Duyên và lão ăn mày muốn rời đi, Sơn thần lại vội vàng hỏi một câu.
“Xin hỏi hai vị thượng tiên, yêu nữ bị trấn dưới núi này là dạng yêu quái nào, ta cũng muốn chuẩn bị thật tốt.”
Dưới chân Kế Duyên và lão ăn mày sinh ra mây mù. Khi hai người sắp bay lên, lời của Kế Duyên đã truyền vào trong tai Sơn thần.
“Bát vĩ Yêu hồ, Đồ Tư Yên, ăn nói khéo léo, giỏi biến hóa. Bất luận nàng ta nói cái gì, ngươi cũng không được tin.”
Lúc lưu lại những lời này, Kế Duyên và lão ăn mày hơi thi lễ về phía Sơn thần. Khi mây mù bay lên rồi rời đi, Sơn thần tự nhiên không dám sơ suất, hành đại lễ đưa tiễn.
“Phù… Cao nhân trước mặt đúng là áp lực quá mà, chẳng qua là chuyện tốt, khà khà…”
Đợi đám mây phi độn rời đi, Sơn thần thoáng yên tĩnh lại, cười đến mức thoải mái. Tuy Bát vĩ hồ yêu dọa người nhưng hai vị thượng tiên kia có thể trấn trụ nó thì chắc chắn là nhân vật khó lường, tu vi thông thiên. Có bọn họ chiếu cố, tiền đồ của mình nhất định sẽ bừng sáng.
Sơn thần cười đắc ý quay người hướng vào núi, thình lình bị Kim Giáp lực sĩ dọa sợ.
“Ai ôi!!!”
Sơn thần run rẩy, khẽ rụt người lại, thiếu chút nữa gã đã quên vị thần tướng cùng trông coi ngọn núi này. Ôi, dáng vẻ vừa rồi của mình có bị phát hiện chưa nhỉ? Không biết Thần tướng có đi mách lẻo hay không…
“Ách, chẳng hay cao tính đại danh của Thần tướng là gì nhỉ? Ta và ngươi chắc sẽ cộng tác với nhau khá lâu đấy, ha ha, tiểu thần hữu lễ!”
Sơn thần Thạch Hữu Đạo lại hành lễ với Kim Giáp lực sĩ. Người sau cũng quét mắt nhìn tới, rồi lại liếc mắt nhìn xuống. Thấy vậy, trong lòng Sơn thần thấp thỏm không thôi, nghĩ thầm chắc chắn đối phương đã nhìn thấy dáng vẻ đắc ý quên trời đất của mình lúc nãy rồi.
“Thần tướng đại nhân, ngài… ngài có sở thích nào không, tiểu thần sẽ làm hết chức trách của một người chủ nhà…”
Rốt cuộc, những lời này đã làm cho Kim Giáp thần tướng có chút phản ứng. Y hơi quay đầu nhìn ngọn núi, rồi lại nhìn sơn thần.
“Tiếp nhận pháp chỉ của Tôn thượng, trông coi núi này, trông coi yêu nghiệt.”
Nói xong, Kim Giáp lực sĩ chậm rãi lui về vách núi, thân hình như có như không, biến mất trong mắt Sơn thần.
Sơn thần sửng sốt tại chỗ hồi lâu, hiểu rõ tuy đối phương xem thường một tinh quái chưa có thành tựu như mình, nhưng lại có tính cách cẩn thận như thế. Gã hơi chắp tay về phía vách núi, sau đó hóa thành một làn khói xanh trốn vào lòng đất.
…
Đứng trên mây trắng, Kế Duyên và lão ăn mày không nói gì. Thật lâu sau, lão ăn mày thật sự nhịn không được, bèn mở miệng nói trước.
“Kế tiên sinh, ngài cũng biết Câu thần?”
“Ừ.”
“Sao ngài không nói sớm?”
Kế Duyên nhếch miệng.
“Lỗ lão tiên sinh cũng không hỏi sớm mà.”
“Ài…”
Lão ăn mày thở dài, rồi mới nói với Kế Duyên.
“Dị thuật Câu thần mở miệng thành pháp của Kế tiên sinh cực kỳ thần diệu, quả thực mạnh mẽ hơn lão ăn mày ta nhiều.”
“Quá khen rồi, Kế Duyên ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thuật Câu thần của Lỗ lão tiên sinh, đúng là thần diệu vô cùng.”
Lão ăn mày khẽ cười.
“Vốn dĩ phương pháp còn chưa hoàn chỉnh. Lão ăn mày ta cải tiến tu tập, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Kế Duyên há miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hai người im lặng một hồi, lão ăn mày lại mở miệng lần nữa.
“Kế tiên sinh, ngài còn biết thần thông huyền diệu nào nữa, có thể nói cho ta một tiếng không? Ví dụ như Tụ lý Càn khôn của ngài ấy?”
Trên thực tế, hắn cũng không thể thi triển thần thông này được, vì cơ bản đó chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi. Về những thần thông khác, dường như cũng không thể tùy tiện thi triển được, mà nếu thi triển thì trông hắn có vẻ quá khoe khoang rồi. Thế nên, Kế Duyên đành lắc đầu vậy.
“Tu sĩ như chúng ta đều có một vài bổn sự cần giấu mà. Nhưng Kế mỗ chẳng qua chỉ là một tán tu sơn dã, không có nội tình thâm hậu như Lỗ lão tiên sinh. Đừng nói nữa.”
Vẻ mặt lão ăn mày cực kỳ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm. Lời này cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Lão thực sự còn hơi sợ Kế Duyên sẽ tung ra những thuật pháp động trời nữa đấy.