Còn trong rượu vẫn chưa phát huy hết tác dụng, đầu óc của cô vẫn hoạt động bình thường: “Không muốn.” Cô khoát tay la la “Thực ra em có thể tự mình giải quyết ổn thỏa mà, anh chỉ không ở nhà thôi, em không liên lạc được với anh ấy thôi mà. Anh ấy cũng nói với em rồi, là do em tự làm khổ mình mà thôi. Thật sự em có thể vượt qua được chuyện này, cũng không tính là chuyện to tát gì đâu. Nhưng mà… Nhưng mà mọi người cứ nhìn em như vậy
Giống như em bị thất tình vậy, bị người ta đá vậy “Bởi vì mọi người quan tâm nên em mới cảm thấy bản thân không chịu được nổi một cú đã kích.”
“Ngôn Phúc Lâm anh… Em biết anh quan tâm em, anh với Minh Châu đều lo lắng em nghĩ quần. Thực ra. Em không có yếu ớt vậy đâu, em có thể tiếp tục duy trì mà. Chỉ cần…. anh ấy không biến mất bốn năm năm liền là được rồi, không có gì ghê gớm hết. Lần này, có thể tin em được không? Em không phải là con nít mà
Cô lắp ba lắp bắp nói, còn ợ hơi rượu nữa.
Ánh mắt cô mơ mơ màng màng, đôi gò má đỏ rực, lúc cô nói chuyện đôi tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chán, rõ rằng đã say lắm rồi.
Ngôn Phúc Lâm nghe cô nói thế lòng hơi đau. “Vậy thì anh thà em không cần phải kiên cường như thế”
“Anh… Anh nói gì?”
Cô không nghĩ rõ lắm, hỏi lại lần nữa, anh ta lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, tiễn cô về biệt thự nhà họ Cổ.
Cô đã say giấc nồng trên xe, mái tóc lộn xộn che khuất gò má to chừng lòng bàn tay.
Anh ta khe khẽ thở dài một hơi, vươn tay giúp cô vén lại mái tóc lộn xộn, lại nhìn thấy đổi hàng lông mi của cô đã ướt mèm.
Cô ấy khóc mất rồi…
Ngón tay anh ta hơi cứng lại, trong lòng vô cùng nặng trĩu.
Khóe miệng anh ta cong lên lộ ra nụ cười khổ sở, tự giễu mà nói: “Người đàn ông đó lại làm cho em đau lòng đến thế, nhưng mà em vẫn muốn quay trở về. Anh thật sự thua rồi, thất bại hoàn toàn rồi. Nhưng xem như anh có thua thì cũng không thể nói với em được.”
“Hửa Trúc Linh… Em không thể quay đầu lại xem thứ sao, xem có ai đang tình nguyện đợi chờ em? Anh mong em cùng anh ta có thể hòa hợp, lại mong em cùng anh ta bắt hòa. Anh nghĩ anh thật sự đã điên rồi
Anh ta lắc lắc đầu, bỏ mặc những suy nghĩ lộn xộn ngồn ngang trong đầu mình.
Anh ta xuống xe, mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế tài xế, cẩn thận giúp cô cởi ra đại an toàn, ôm ngang cô bể lên.
Cơ thể cô rất nhẹ, rõ ràng ăn uống không tệ như thể lại không béo ra thêm chút nào.
Anh ta từng bước từng bước tiến gần đến cánh cửa sắt chạm khắc kia, càng đến gần, trái tim anh ta càng run rẩy.
Thực ra những suy nghĩ riêng trong lòng, cả đời này không buông bỏ được, thật là tốt biết bao. Nhưng anh ta vẫn nhấn chuông cửa, rất nhanh chủ An đã ra mở cửa, đỡ Hửa Trúc Linh. “Sao cô Trúc Linh lại uống say thành cái dạng này. ông chủ nói cô không thể uống rượu. “Tôi không liên lạc được với Cổ Thành Trung, phiến chủ giúp thông báo cho anh ta một tiếng, lần sau Ngân Phúc Lâm sẽ đến đây thăm hỏi, vì em gái của tôi đòi lại công đạo”
Anh ta gần từng chữ một, bởi vì không thể nhìn được cảnh Hửa Trúc Linh chịu ủy khuất.
Chủ An nghe vậy hơi kinh ngạc, gật đầu một cái, tỏ vẻ sẽ chuyển lại lời của anh ta.
Sau đó, ông ấy đỡ người vào trong nhà, mà Ngôn Phúc Lâm dừng lại ở cửa một hồi lâu, cuối cùng nhìn thật sâu một cái, vẫn không nỡ rời khỏi đây,
Bên trong xe vẫn còn lưu lại mùi rượu của có xen lẫn hương thơm trên người cô, vô cùng mê người.
Anh ta hạ kiếng xe xuống, gió lạnh thổi vào buồng xe làm cho đầu óc anh ta hơi tỉnh táo lại.
Có lúc, anh ta thậm chí còn điên cuồng nghĩ cách, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể có được Hứa Trúc Linh.
Nhưng mà, cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Hứa Trúc Linh được đỡ về phòng, chủ An nói: “Cô Trúc Linh, cô có nghe thấy lời tôi nói không?”. “Ừ, chủ nói… nói đi.”
Cô nằm sắp ở trên giường, nói chuyện mơ hồ không rõ ràng. “Hôm nay tất cả nhân viên chúng tôi xin nghỉ tập thể, trong nhà chỉ có một người là có thôi.”
“U… Di di di di…”
“Vậy được rồi, cô Trúc Linh chăm sóc tốt bán thân”
Chú An cười một tiếng, nụ cười có chút gì đó thần bí.
Nếu như Hữa Trúc Linh biết hôm nay ông chủ quay trở lại, cùng cô ngắm nhìn tuyết đầu mùa, không biết cô cao hứng đến nhảy cẫng lên không.
Sau khi chủ An rời khỏi, Hứa Trúc Linh cũng bị men rượu làm say choáng váng, rơi vào giấc ngủ mê mang.
Nhưng cô ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy miệng lưỡi mình đẳng khô. Khát quá…