Người nhà họ Ứng choáng váng.
Long Thủ cũng sững sờ một lúc, sau đó thở dài nặng nè.
Ông ta biết … lần này, nhà họ Ứng và Huyền Y Phái… sợ rằng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
“Con trai!”
Chu Đình hét lên một tiếng, giống như phát điên lao tới.
“Đây chính là quyết định của anh sao? Lâm thần y?” Ứng Bình Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.
“Nếu như các anh đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thì đi, sau đó phế bỏ Ứng Phá Lãng, trên thực tế, tất cả những chuyện này vẫn có thể xoay chuyển.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Chỉ đáng tiếc suy nghĩ của anh chẳng qua chỉ tên ngốc nói mới!”
Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó vẫy tay: “Cậu Hùng, bây giờ người này, giao cho cậu xử lý đỉ!!”
“Được!”
Ứng Hùng sớm đã muôn làm như vậy, gào thét một tiêng rồi trực tiếp lao về phía Lâm Dương.
Một nắm đắm to lớn hung hãng đập vào mặt Lâm Dương Cú đắm này, e rằng có thể bẻ gãy sắt thép.
Lâm Dương muốn ra tay.
Nhưng cùng lúc đó, vài bàn tay từ bốn phương tám hướng giơ ra trực tiếp đè vai anh xuống, không cho anh kháng cự chứ đừng nói là di chuyển.
“Sư phụ!”
Long Thủ hét lên.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Bùm!
Nắm đám đường tráng đập mạnh vào mặt Lâm Dương …
Ứng Hùng sử dụng nội lực.
Nếu như đổi lại là người thường, đầu ăn một đấm này, chắc chắn sẽ bị biến dạng, cho dù không chết, e rằng cũng sẽ hôn mê bắt tỉnh, trở thành người thực vật.
Nhưng mà…
Sau cú đắm này, Lâm Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đầu của anh không biến dạng, người cũng không ngắt xỉu.
Như thể không xảy ra chuyện gì…
Các thành viên trong nhà họ Ứng ở xung quanh trên mặt vốn dĩ đều nở nụ cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Dương không khỏi sửng sót.
“Hả2”
Ứng Hùng cũng kinh ngạc nhìn Lâm Dương.