“Hừ, độn thuật của Ly Hợp hậu kỳ không kém thuấn di là chuyển bình thường”
Lâm Hiên mở miệng nhưng không chút chậm trễ, thân hình chợt lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. lập tức ngoài thân hắn cũng hiện một tầng sáng màu tím. Rất nhanh biến mất nơi phương xa.
“Ồ?”
Ở xa hơn trăm dặm, Vạn Giao Vương cũng có chút kinh ngạc. Vốn tưởng thi triển Kim Độn Thuật thì dễ dàng đuổi theo đối phương, không ngờ tiểu tử kia có cũng thần thông vượt cả thuấn di.
Chẳng qua đối phương cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực. Hai người truy đuổi, một Ly Hợp sơ kỳ tu tiên giả sao có thể so pháp lực với hắn?
Đương nhiên Vạn Giao Vương không biết, tại Tụ Linh không gian Lâm Hiên đã thu được một bình Vạn Niên Linh Nhũ, có thể tùy ý bổ đầy pháp lực cho tu sĩ. Nếu hắn lấy ra dùng thì Vạn Giao Vương muốn đuổi theo chỉ là người si nói mộng.
Hai người một đuổi một chạy, khoảng cách vẫn duy trì trên dưới trăm dặm. Bồng Lai Sơn rất rộng lớn, một canh giờ sau thì đến một sườn núi.
Lâm Hiên có song anh một đan, pháp lực thâm hậu vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng vẫn không bằng được lão quái vật, tiếp tục thì đương nhiên phải sử dụng Vạn Niên Linh Nhũ.
Đáng giận!
Lão hổ không phát uy thì lại bị xem là mèo bệnh.
Trong mắt hiện vẻ tức giận, Lâm Hiên dừng độn quang. Thượng phẩm Yêu tộc cấp năm thì sao? Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương.
Có điều lại nghe thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai: “Thiếu gia, ngươi xem đằng kia là cái gì?”
Lâm Hiên quay đầu, một tảng đá lớn ánh vào tầm mắt. Thân hình chợt lóe đã bay đến phía trước.
Ồ!
Lâm Hiên nheo mắt kinh nghi, chỉ thấy một Truyền Tống trận xuất hiện sau khối đá.
Chẳng lẽ là bẫy rập?
Lâm Hiên lắc đầu. Dựa theo kiến giải về trận pháp của hắn thì Truyền Tống trận này vẫn chưa bị động tay chân. Chỉ là không biết nó truyền tới nơi nào. Nếu ở đó xoa cấm chế thì sao?
Có điều rất nhanh hắn cười lên khanh khách, chẳng lẽ thượng cổ trận pháp khó đối phó hơn tồn tại Ly Hợp hậu kỳ sao?
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua Truyền Tống trận lần nữa. Tay áo phất một cái, hai khối trung phẩm tinh thạch bay vút ra, khảm nạm vào hai góc trận pháp. Thanh âm ông ông truyền vào tai. Quả nhiên trận pháp bắt đầu khởi động.
Lúc này hào quang chớp động phương xa, một điểm vàng xuất hiện trong tầm mắt. Mỗi chớp mắt là xẹt qua nghìn trượng, tốc độ vô cùng kinh người.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười lạnh, thân hình chợt lóe bay vào bên trong Truyền Tống trận.
Trong độn quang Vạn Giao Vương nghiến răng tức giận không thôi. Đuổi theo lâu như vậy sao có thể để đối phương trốn trước mắt?
Trên mặt lão quái vật hiện một tia dữ tợn, duỗi tay hung hăng đấm vào lồng ngực phun ra một ngụm tinh huyết, xem ra chuẩn bị thi triển bí thuật quỉ dị nào đó.
Lâm Hiên vẫn không hề bối rối, tay trái đánh ra một đạo pháp quyết khởi động Truyền Tống trận. Đồng thời ống tay phải phất một cái, Ma Duyên Kiếm vừa cầm vào tay thì hung hăng chém xuống.
Thấy thế Vạn Giao Vương thất sắc, vừa mới nếm đau khổ của Linh bảo nên hắn không dám khinh tâm, vội đem bảo vật có hình Giao Long tế ra.
Có điều khóe miệng lão quái vật lộ tia chê cười. Xem ra tiểu tử này quá hoảng hốt nên đã sử dụng Thông Thiên linh bảo. Chẳng lẽ hắn không biết, bảo vật uy lực quá mức cường đại có thể ảnh hưởng đến truyền tống sao?
Xuẩn ngốc, mua dây buộc mình!
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt đắc ý của Vạn Giao Vương trở nên đông cứng lại. Tay phải Lâm Hiên hung hăng chém ra nhưng làm gì có ngân sắc kiếm khí nào nổi lên.
Vạn Giao Vương kinh ngạc rồi nổi trận lôi đình : “Tiểu gia hỏa đáng ghét, ngươi dám đùa giỡn ta?”
“Lão trời đánh kia, đùa giỡn ngươi thì sao?” Lâm Hiên cười lạnh mở miệng.
“Ta phải trừu hồn luyện phách ngươi.”
Lúc này Vạn Giao Vương đã giận đến cực hạn. Hai mắt đỏ long lên sòng sọc, thanh âm lại khàn khàn đến cực điểm. Nhưng tức giận nào có ích gì! Chỉ thấy một quầng sáng trắng ngà bao bọc lấy Lâm Hiên rồi thân ảnh hắn biến mất.
Vạn Giao Vương vô cùng mau lẹ bay tới Truyền Tống trận nhưng vô ích. Lâm Hiên sau khi truyền tống, khẳng định đã phá hủy trận pháp bên kia.
Đáng giận!
Vạn Giao Vương chưa bao giờ bị tiểu tử nào vũ nhục như hôm nay. Bất quá lão quái vật nhanh chóng đem thần thức thả ra.
Biết đâu Truyền Tống trận này lại truyền đi không xa. Với thần thức cường đại của hắn, có thể cảm ứng rõ ràng trong phạm vi hai ngàn dặm.
Cho dù tìm không thấy tiểu tử kia thì cũng phải tìm một tên gia hỏa xui xẻo khác để phát tiết. Rất nhanh ánh mắt lão quái vật lóe lên tia độc ác.
***
Cách nơi này chừng ngàn dặm, bên trong một cổ động bí ẩn.
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm tràn đầy vẻ vui mừng. Vận khí hắn không tồi, dọc đường đi không gặp cấm chế mà đụng ngay mấy Nguyên Anh kỳ tu tiên giả.
Lần lượt gặp bốn gã sơ kỳ, hai gã trung kỳ, sau đó là một gã hậu kỳ.
Điền Tiểu Kiếm nào phải thiện nam tín nữ cái gì, với hắn giết người cướp bảo là chuyện bình thường, dê béo đưa tới cửa không ăn thì nghịch lại với thiên đạo a!
Điền Tiểu Kiếm đã là tu sĩ Ly Hợp. Mấy tu tiên giả Nguyên Anh kỳ sao là đối thủ của hắn, Đám này đến cả Nguyên Anh cũng không thoát, bị hắn đem dùng để tế luyện bảo vật, đương nhiên hắn cũng không khách khí thu các túi trữ vật về.
Hơn nữa Điền Tiểu Kiếm đang phát hiện một cổ động phủ có không ít bảo vật.
Hắn đang hưng phấn kiểm kê bảo vật thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Một cỗ linh lực vô cùng cường đại đang nhanh chóng áp tới nơi này, tốc độ nhanh không thể tưởng, hơn nữa bên trong ẩn chứa vẻ đáng sợ.
“Ly Hợp hậu kỳ…”
Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trắng bệch như tờ giấy. Nào còn ý định kiểm kê bảo vật cái gì, tay áo phất một cái, một đạo quang hoa bắn ra đem tất cả bảo vật thu vào túi trữ vật. Hắn nhanh chóng hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía bầu trời xa.
Đáng tiếc đã chậm!
Một tiếng rống tràn ngập vẻ bạo ngược giận truyền vào tai. Trong nháy mắt sắc trời trở nên ảm đạm, sau đó mây đen cuồn cuộn, đột ngột một cột sáng đen như mực đường kính hơn trượng ào ào bắn tới.
Phương vị của cột sáng vừa vặn khiến Điền Tiểu Kiếm muốn tránh không được. Hắn vội nâng tay phải. Lập tức ma khí trong ống tay áo thoát ra hóa thành một quái vật đầu hổ thân xà, hùng hổ nghênh đón cột sáng.
Oanh!
Thanh âm bạo liệt truyền vào tai. Thế công của Vạn Giao Vương chỉ là nhất thời, tuy không đả thương được địch nhân nhưng đã ngăn cản hắn đào tẩu.
Chậm một thoáng, kim quang chợt lóe rồi lão quái vật đã tới trước mặt Điền Tiểu Kiếm.
Chỉ thấy một quái vật đầu giao thân người, toàn thân phủ đầy lân giáp. Sau lưng còn có một cái đuôi như roi thép. Hình thái chiến đấu này của Vạn Giao Vương phát ra lệ khí khiến người sởn da đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Điền Tiểu Kiếm mắng thầm không thôi đồng thời vô cùng buồn bực. Không hiểu sao bộ dáng của đối phương hận thù như muốn rút gân lột da hắn.
Chẳng lẽ lão quái vật này điên rồi?
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 484: Kim Độn Thuật