Hai thằng nhóc rờ qua rờ lại, thỉnh thoảng Cửu Phong còn phát ra điệu cười quái dị như vịt kêu, tiểu Bạch Giác lại rất yên lặng, cuối cùng hai đứa lăn thành một đoàn.
Chú Mặc bị bỏ rơi: “…”
Tiểu Bạch Giác không phải không thể nói chuyện, nhưng hiển nhiên là cự tuyệt việc nói chuyện với hắn, Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, rồi vỗ đầu hai đứa nhỏ: “Mấy đứa chơi đi, chú làm chút đồ cho mấy đứa ăn.”
Nếu thằng bé không muốn nói chuyện thì hắn chờ vậy.
Khi Nghiêm Mặc đặt thức ăn và nước uống lên bàn thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng khắc khẩu.
Nghiêm Mặc lấy làm lạ vì sao Nguyên Chiến chưa thu phục được bọn họ, liền buông đồ ăn xuống, sau khi dẫn Cửu Phong và cậu bạn nhỏ lại bàn ăn thì đẩy cửa đi ra ngoài nhìn.
Thấy Nghiêm Mặc bước ra, Thương Kỳ lập tức chỉa đầu mâu vào hắn, căm giận rống to: “Đều là do các người! Nhìn xem các người làm ra chuyện tốt gì!”
“Sao vậy?” Nghiêm Mặc chuyển mắt về phía Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến đang định giải thích thì Hình Lục đã cướp lời: “Hai vị, hai ngày nay các anh đi dạo trong thành, chẳng lẽ không nghe được chuyện Vô Giác Nhân ở Hạ Thành bị đuổi đi và trẻ con Vô Giác Nhân bị bắt sao?”
Nghiêm Mặc đúng là không để tâm đến chuyện trong thành Huyền Vũ: “Có thể nói kỹ càng hơn không? Tôi không chú ý đến chuyện đó.”
Thương Kỳ hừ lạnh, nói bằng cái giọng quái lạ: “Các người chỉ nhớ tới việc đi nịnh bợ bọn quý tộc Hữu Giác đó thôi chứ gì? Đúng là ghê tởm, tôi còn tưởng các người thật tình suy nghĩ cho Vô Giác Nhân chúng tôi, nhưng kỳ thật các người cũng giống như lũ Hữu Giác Nhân đó!”
Nghiêm Mặc bị chửi mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, lười để ý đến Thương Kỳ, hắn chỉ nhìn Hình Lục.
Hình Lục nói ra nguyên nhân: “Bởi vì đứa trẻ ma. Người ta nói có một quý tộc Hữu Giác bị đứa trẻ ma cướp ma thú giết chết, hiện giờ khắp nơi trong thành đều thi nhau bắt đứa trẻ ma. Thành chủ và người của thành vệ sở hoài nghi đứa trẻ ma được giấu ở Hạ Thành, nên chúng bức ép người Hạ Thành giao đứa trẻ ma ra, nếu không, mỗi ngày sẽ đuổi mười hộ Vô Giác Nhân ra khỏi thành, còn bắt con của bọn họ lại. Hiện giờ, tình huống như vậy đã diễn ra trong ba ngày, Vô Giác Nhân ở Hạ Thành đều đã náo loạn.”
Nghiêm Mặc buồn cười, dã thú mới đầu xem như thức ăn vừa xoay mặt liền biến thành ma thú, mà Cửu Phong cũng bị đeo lên cái danh đứa trẻ ma.
Buồn cười thì buồn cười, nhưng thủ đoạn này của thành chủ lại rất độc ác và hữu dụng. Nếu Cửu Phong thật sự được giấu ở Hạ Thành, vậy lúc này hoặc là đã bị ép cho tự nhảy ra, hoặc là bị người nào đó tố cáo rồi.
“Các người cảm thấy Cửu Phong là đứa trẻ ma kia?” Nghiêm Mặc nhìn về phía người trong sân, mọi người yên lặng, có vài tiếng cãi vã truyền ra từ trong phòng.
Nhưng Tịch Dương và Hậu Sư không có ở đây, Kỳ Hồng Chí yên lặng đi đến phía sau Nghiêm Mặc, ông Hách ngồi xếp bằng một bên cắn hạt trái cây.
Thương Kỳ nói: “Chẳng lẽ không phải à? Hơn nữa hôm nay tôi còn nhìn thấy nó dẫn một thằng nhãi người Bạch Giác về! Nó muốn làm gì? Muốn đưa Hữu Giác Nhân tới giết sạch chúng ta sao?!”
“Cậu có thể nhỏ giọng một chút không? Đang ước gì người khác nghe thấy à?” Nghiêm Mặc lạnh mặt.
Thương Kỳ còn muốn nói cái gì đó nhưng đột nhiên phun ra toàn bùn, làm hắn ta sặc đến mức quỳ rạp trên đất, không ngừng ói mửa.
Đám người Hình Lục cũng thay đổi sắc mặt, một Cốt Khí Sư tên Phi Chương nhíu mày: “Dù Thương Kỳ nói chuyện có hơi lớn thì cũng không cần thiết phải làm như vậy với cậu ta đi? Lại nói, cậu ta cũng không nói sai. Thằng nhóc Bạch Giác kia là ai? Vì sao lại mang về đây? Người lớn nhà nó có biết hay không? Còn chuyện đứa trẻ ma bên ngoài nữa, các người định giải quyết như thế nào?”
“ ‘Các người’?” Nghiêm Mặc cười khẽ, tâm có chút lạnh, tuy hắn ôm suy nghĩ muốn lợi dụng những Vô Giác Nhân này để đối phó với Hữu Giác Nhân, dùng phương pháp rút củi dưới đáy nồi để giải quyết nguy cơ hiểm họa của đông đại lục, nhưng việc hắn muốn trợ giúp Vô Giác Nhân bên này cũng là sự thật, mà những người này dù đã ở chung với hắn một đoạn thời gian nhưng trong lòng vẫn xem ba người bọn hắn như kẻ ngoại lai.
Nghiêm Mặc nhìn mọi người xung quanh: “Dù Cửu Phong có là đứa trẻ ma, vậy thì nó làm sai cái gì? Các người thì tính giải quyết chuyện này như thế nào?”
Hình Lục muốn nói nhưng bị Phi chương giữ lại: “Không phải chúng tôi có tính toán gì. Những chuyện khác chúng tôi không muốn nói, nhưng chung quy cũng là do vị Cửu Phong đại nhân kia gây chuyện, nó lợi hại như vậy, những Vô Giác Nhân ở Hạ Thành đó cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt, bọn nhỏ thì lại càng vô tội, tôi nghĩ Cửu Phong đại nhân hẳn là có biện pháp để giải quyết chuyện này, đúng không?”
Nghiêm Mặc nhìn Phi Chương chằm chằm một lúc: “Ông nói đúng, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Còn vấn đề gì nữa không?”
“Thằng nhóc Bạch Giác kia…”
“Đại nhân!” Tịch Dương và Hậu Sư bỗng chạy tới từ cửa sau, bọn họ rất vội vã.
Hậu Sư hoàn toàn không để ý đến bầu không khí của hiện trường lúc này, Tịch Dương vừa mới gọi hai tiếng đại nhân thì đã ngậm miệng lại, bước chân cũng chậm lại.
Hậu Sư thấy Tịch Dương không nói gì liền xông tới trước: “Đại nhân, không xong rồi! Không biết là ai truyền ra tin đứa trẻ ma đang ở chỗ này của chúng ta, hiện giờ có rất nhiều Vô Giác Nhân dẫn người của thành vệ sở tới đây, bọn tôi thấy tình hình không ổn liền chạy về trước. Đại nhân, ngài xem xem làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Tiên lễ hậu binh chứ sao!
Không lâu sau, thần thị Trọng cũng nhận được tin mà đến.
Lão thần thị lo lắng sốt ruột: “Có rất nhiều người tới, quy mô chừng hai ba trăm người, hơn nữa còn có người của thành vệ sở, chỉ sợ việc này không dễ giải quyết rồi. Nghiêm Mặc, tôi nghe nói thế tử Bố Hoa mời chào cậu? Cậu có thể nhờ cậu ta ra mặt… không, chỉ cần nhờ quý phủ cậu ta cho quan viên có chức trách ra mặt là được.”
Nghiêm Mặc không muốn mắc nợ nhân tình của Bố Hoa, lúc trước đã nói là giao dịch công bằng, bây giờ nếu hắn nhờ Bố Hoa ra mặt, vậy sẽ là chuyện khác.
“Thần thị Trọng ngài không cần phải lo lắng, mọi chuyện chúng tôi sẽ giải quyết.” Nghiêm Mặc an ủi ông, rồi cùng Nguyên Chiến đi ra cửa.
Âm thanh náo loạn bên ngoài đã truyền vào trong thần miếu.
Nghiêm Mặc bảo Kỳ Hồng Chí và Hậu Sư ở chung với Cửu Phong và tiểu Bạch Giác, canh chừng đừng cho tụi nó lộ diện. Những người khác không biết xuất phát từ tâm lý gì mà tất cả cùng đi qua.
Cổng lớn đã bị lấp kín, hai ba trăm người nghe thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng vừa vây quanh cửa, cộng thêm sự bức xúc của quần chúng, nên thoạt nhìn rất áp lực.
Người của thành vệ sở bao vây bên ngoài, thái độ như đang xem trò vui.
Hình Lục biến thành thiếu niên Bạch Giác không muốn bị mọi người đối chất nên không chịu đứng ở đằng trước. Nghiêm Mặc cũng không cần tới cậu ta.
Nghiêm Mặc đứng trên bậc thang nhìn xuống mọi người, Nguyên Chiến như một ngọn núi lớn vững chãi mà đứng bên cạnh hắn.
Vô Giác Nhân phía dưới vừa thấy đương sự ra mặt liền kêu gào to hơn.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chỉ nhìn bọn họ mà không nói lời nào.
Tiếng kêu gào bên dưới lần nữa cất cao, tất cả đều bắt bọn họ giao đứa trẻ ma ra.
Nhưng bởi vì hai người Nghiêm Mặc không nói lời nào, mà thần thị Trọng muốn nói cái gì cũng bị ngăn cản, chắc là những Vô Giác Nhân bên dưới phát hiện ra lần này rất có thể đã gặp phải kẻ khó chơi, tiếng kêu gào dần hạ thấp.
Một lát sau, một người đàn ông tráng niên bước ra.
Người nọ hất cằm chất vấn Nghiêm Mặc: “Các người và đứa trẻ ma kia là một bọn với nhau à? Giao nó ra đây!”
“Đứa trẻ ma gì?” Nghiêm Mặc theo thói quen mà đeo lên mặt nụ cười thương hiệu.
“Chính là đứa trẻ ma ăn cắp ma thú, quấy rối trong thành và làm hại quý tộc Hữu Giác!” Sau lưng gã ta có người kêu.
Nghiêm Mặc cười nhạt, quay đầu nhìn về phía Hữu Giác Nhân trông giống thủ lĩnh của đám người thành vệ sở: “Vị đại nhân này, các người cũng nghĩ như vậy, cho rằng đứa trẻ ma kia chính là con tôi?”
Thủ lĩnh Hữu Giác nhân kia cười ha hả: “Chuyện rốt cuộc như thế nào thì chúng tôi không rõ lắm, chẳng qua nghe có người báo đứa trẻ ma kia được giấu ở chỗ các người, nên bọn tôi tới xem mà thôi.”
Chỉ một câu, Nghiêm Mặc đã hiểu rõ ý định của thành vệ sở.
Người của thành vệ sở chắc chắn đã biết hắn là người được thế tử Bố Hoa che chở, nhưng thành chủ ra lệnh, bọn họ không dám kháng cự. Hai bên đều không thể đắc tội, vậy bọn họ có thể làm gì?
Nếu nói việc quần chúng Vô Giác Nhân tụ tập lại vào hôm nay không có sự nhúng tay của thành vệ sở thì Nghiêm Mặc không tin.
Người của thành vệ sở có tám chín phần là muốn khiến nhóm Vô Giác Nhân tự động giao đứa trẻ ma ra, trong lúc đó bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Cứ như vậy, nếu thế tử Bố Hoa có chất vấn thì bọn họ hoàn toàn có thể nói là mình không hề gây khó dễ cho Nghiêm Mặc, mà đứa trẻ ma bị ép ra kia là tự mình nhảy ra đầu thú, đều là lựa chọn của nhóm Vô Giác Nhân, bọn họ chỉ thuận thế làm theo mà thôi.
Mà bên phủ thành chủ, chỉ cần bọn họ có thể bắt được đứa trẻ ma, vậy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, về phần quá trình thì không còn quan trọng nữa.
Không thể dựa vào thành vệ sở, Nghiêm Mặc cũng không quan tâm tới bọn họ nữa.
Tráng niên kia thấy Nghiêm Mặc không thèm nhìn mình, chắc là cảm thấy bị bỏ lơ, bị khinh bỉ, liền xanh mặt mà lặp lại yêu cầu một lần nữa.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn đối phương: “Ai nói với các người, con tôi là đứa trẻ ma kia?”
“Cậu đừng có hỏi là ai nói cho chúng tôi biết! Nhanh giao đứa trẻ ma kia ra, đưa cho thành vệ sở đại nhân, để bọn họ mang về cho mấy quý tộc kia nhìn xem, nếu không phải, vậy đương nhiên sẽ trả về cho cậu!” Gã tráng niên đó mất kiên nhẫn nói.
Nếu là trước kia, Nghiêm Mặc sẽ không để ý tới chuyện dẫn Cửu Phong đi dạo một vòng, sau đó dùng nguyện lực khiến đối phương không nhận ra Cửu Phong là được, nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định trăm phần trăm là sau lưng có kẻ muốn chỉnh hắn, có lẽ là Cốt Khí Sư bị cự tuyệt, có lẽ là đối thủ của công tước Mạc Đốn, nhưng dù là ai, nếu hắn đưa Cửu Phong ra thì trừ phi bại lộ thực lực, nếu không Cửu Phong đừng hòng quay về.
“Tôi sẽ không giao con mình ra, nếu những vị quý tộc kia muốn kiểm chứng, vậy bảo bọn họ tới đây mà kiểm.” Nghiêm Mặc nhướng mày: “Tôi nói này, các người cũng thú vị đấy, phủ thành chủ hạ lệnh cho các người nếu không giao đứa trẻ ma ra liền đuổi đi các người ra rồi giữ con các người lại, các người không đi đối kháng với tên bạo quân đó, mà lại chạy tới tìm chúng tôi gây sự, có phải là thấy chúng tôi dễ bắt bớ hơn thành chủ không?”
Nhóm Vô Giác Nhân phẫn nộ nhưng đồng thời cũng hít ngược một hơi lạnh, lời nói của Nghiêm Mặc ở thành Huyền Vũ có thể xem là đại nghịch bất đạo, hắn lại mắng thành chủ là bạo quân ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn chỉ trích cách hành xử của ông ta.
Ai chẳng biết thành chủ làm như vậy là sai, nhưng có ai dám nói? Dù sang năm vị kia không làm thành chủ nữa nhưng cũng vẫn là đại quý tộc, những Vô Giác Nhân nho nhỏ như bọn họ nào dám đắc tội với một đại quý tộc?
Nhưng những lời này mọi người hiểu trong lòng là được rồi, nói ra liền trở nên khó nghe.
Mà Nghiêm Mặc lại cố tình nói ra điều này không chút khách khí nào.
“Cậu, cậu! To gan! Cậu dung túng cho đứa trẻ ma càn quấy trong thành, bây giờ còn dám nói thành chủ làm không đúng, cậu… Đều do các người! Nếu không phải đứa trẻ ma của các người, thì sao thành chủ lại hạ lệnh như vậy?” Người phía sau gã đàn ông tráng niên lại mở mồm, không biết người này là muốn vỗ mông ngựa của thành chủ hay là vì sợ hãi, mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Nghiêm Mặc.
“Đúng thế, đều tại bọn bây! Nếu bọn bây không cho đứa trẻ ma làm xằng làm bậy, thì sao bọn tao lại bị liên lụy!”
“Đúng! Thành chủ là bị bọn bây bức ép! Chỉ cần giao đứa trẻ ma ra, cuộc sống của bọn tao khôi phục lại như trước kia, con của bọn tao cũng sẽ trở về!”
“Giao đứa trẻ ma ra!”
“Giao đứa trẻ ma ra!” Hai ba trăm người cùng hô to một lời.
“Đuổi chúng nó đi!”
“Bắt lấy chúng! Giao cho phủ thành chủ!”
“Vọt vào, bắt lấy chúng! Tìm đứa trẻ ma!”
“Lên, liều mạng với chúng!”
Hai ba trăm người gân cổ đỏ mắt bắt đầu nhào lên đằng trước, ỷ vào thế người đông mà muốn xông vào thần miếu.
Thần thị Trọng lo lắng, liều mạng kêu: “Mọi người bình tĩnh một chút! Mọi người bình tĩnh một chút!”
Nghiêm Mặc lạnh lùng nhìn đám người sắp xông lên tới nơi, trở tay, liền xuất hiện một cái cốt khí, giao cho Nguyên Chiến: “Khiến bọn họ bình tĩnh lại.”
Nguyên Chiến cầm lấy cốt khí, nghĩ nghĩ liền hiểu ra, lập tức nhếch miệng, nhe ra hàm răng trắng: “Hiểu rồi.”
Nguyên Chiến giơ cái cốt khí trông như ống pháo kia nhắm về phía hai ba trăm người dưới bậc thang, mở chốt.
“Ào ——!”
Một cột vòi rồng thô to bằng nước phun ra từ cốt khí, xối mạnh vào đám người.
Nguyên Chiến cầm cốt khí khua một vòng, hắn khua về phía nào, vòi rồng liền bắn về phía đó.
“A a a! Bọn chúng có cốt bảo!”
“Trời ơi! Cứu tôi với!”
“Giết người!”
Người của thành vệ sở thấy tình hình sắp thoát khỏi khả năng khống chế của mình, vừa định ra tay thì vòi rồng đột nhiên phình lên, như sóng thần đập vào đám người.
Đám người liền bị tách ra, nước ép cho nằm sấp xuống đất.
Người của thành vệ sở muốn ra tay đều dại ra, bề trên không hề nói với bọn họ rằng nhóm người này có cốt bảo lợi hại như vậy! Hiện giờ bọn họ phải làm sao đây?
Nguyên Chiến cất cốt khí, tiện tay nhét vào trong ngực, về sau đây sẽ là vật chuyên dụng của hắn. Ừm, hắn nhất định sẽ cố gắng phát huy năng lực của cái ‘cốt bảo cấp mười’ này!