“Ta không quan tâm”, Sở Huyên nhướng vai: “Dù sao ngươi cũng không được làm hư đồ tôn của ta”.
“Câu này của người sao lại sai sai nhỉ?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Không sai gì hết, nếu như ngày nào Tịch Nhan cũng làm loạn ở bên ngoài, ngày ngày có người tới tìm ngươi nói chuyện thì có thấy phiền không?”
“Người đừng đổ tội cho con nữa, người còn đổ tội nữa là con lại cho người phiền thêm đấy”, Diệp Thành bĩu môi, “chúng ta nói chuyện bao giờ muội muội của sư phụ xuất quan đi, con chờ đến bức bối cả người rồi, sao mà suốt ngày bế quan thế không biết”.
Sở Huyên lắc đầu bất lực với thắc mắc của Diệp Thành: “Cấp bậc linh hồn và tu vi của muội ấy mất đi sự cân bằng nghiêm trọng, cứ mỗi một khoảng thời gian muội ấy phải bế quan kiểm soát linh hồn”.
“Ra là vậy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm: “Thể nào mà con cứ thấy được đôi ba bữa là muội muội của sư phụ lại bế quan”.
“Vậy gọi Tạ Vân tới cho con, Hoắc Đằng cũng được, tốt nhất là gọi cả Tư Đồ Nam nữa”.
“Tất cả đều bế quan rồi, cũng có khả năng người ta không quan tâm tới ngươi nữa đâu”.
Diệp Thành nghe vậy thì hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Sở Huyên với vẻ mặt nghiêm túc: “Sư phụ, người nói chuyện như vậy đúng là vô vị”.
“Tin hay không tuỳ ngươi”, Sở Huyên nhướng vai sau đó nhấp ngụm trà cuối cùng rồi vỗ vai Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, không có việc gì thì chăm chỉ tu luyện đi, đừng ngày ngày nghĩ tới chuyện xuống núi chơi nữa”.