Nhiếp Thiên Hoàn sau khi trừng mắt nhìn thị một lúc rất lâu, lắc đầu nói: “Ta không bực mình, chỉ là muốn nói cho nàng biết, ta luôn luôn đề phòng Hoàn Huyền, kết minh giữa ta và y chỉ là lợi dụng lẫn nhau, căn bản không cần phải nói đạo nghĩa. Chẳng những không có một minh ước nào, ta đến hôm nay vẫn chỉ có thể xưng bá tại Lưỡng Hồ, ngồi nhìn Đại Giang bang diễu võ dương oai.”
Nhậm Thanh Thị ngập ngừng muốn nói, rút cuộc cũng không nói.
Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Xin nói ra đi.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Dưới tình huống bình thường, khó ai dám đối phó bang chủ. Nhưng khi bang chủ xuất ra toàn lực, chẳng may bị cắt đứt đường quay lại Lưỡng Hồ, sẽ biến thành mãnh hổ xuống núi bị chó nhờn. Bang chủ minh bạch ý tứ ta chưa?”
Nhiếp Thiên Hoàn ung dung nói: “Tình huống như vậy có thể trong một ngày nào đó sẽ phát sinh, nhưng tuyệt sẽ không xảy ra trước khi công hãm Kiến Khang, về phương diện này ta tự có tính toán.”
Nhậm Thanh Thị bình tĩnh hỏi: “Bang chủ hùng tài đại lược, trong lòng đương nhiên có kế hoạch vẹn toàn, cho phép ta suy đoán không?”
Nhiếp Thiên Hoàn lộ ra vẻ không được tự nhiên, cau mày nói: “Nói đi!”
Nhậm Thanh Thị nhún vai: “Khi Hoàn Huyền toàn lực công kích Kiến Khang, bang chủ sẽ đánh chiếm Kinh Châu, biến thành một Hoàn Huyền khác. Cho dù Hoàn Huyền đánh chiếm thành công Kiến Khang cũng mất đi cái lợi thượng du. Đúng không?”
Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng hỏi: “Đây là cách nhìn của Hoàn Huyền hay là suy đoán của nàng?”
Nhậm Thanh Thị đưa mắt nhìn vào làn mưa mù mịt trên Động Đình hồ, nhẹ nhàng nói: “Bất luận Đại Giang bang hay là Lưỡng Hồ bang đều là cái gai trong lòng và trong mắt Hoàn Huyền. Hắn đâu phải là người hữu dũng vô mưu, hắn mượn tay bang chủ trừ đi Giang Hải Lưu là giải pháp cao minh nhất. Nhưng hắn lại có hai khuyết điểm lớn là háo sắc và rất đa nghi.”
Tiếp theo ánh mắt hướng về y, bình tĩnh nói: “Thiên hạ ai chẳng biết bang chủ là bá chủ kiêu hãnh không chịu thần phục dưới bất kể người nào, với Hoàn Huyền là một người rất đa nghi như thế, tuyệt sẽ không để cho bang chủ ngồi hưởng lợi. Nếu như dự đoán của Thanh Thị không sai, Hoàn Huyền sẽ chỉ phong tỏa Đại Giang, mà sẽ không trực tiếp tấn công Kiến Khang.”
Nhiếp Thiên Hoàn lạnh lùng: “Ý nàng là lần này Hoàn Huyền muốn ta công đánh Giang Đô chỉ là gian kế dụ rắn ra khỏi hang để lật đổ Lưỡng Hồ bang của ta. Ha ha! Nếu như thế ta sẽ khiến cho Hoàn Huyền hối hận.”
Nhậm Thanh Thị ung dung: “Ta vừa mới nói qua, khi bang chủ toàn lực đề phòng, khẳng định người nào công kích người là ngu xuẩn. Công đánh Giang Đô, bang chủ có ưu thế tiến có thể công, lui có thể thủ. Sao Hoàn Huyền lại dám trong lúc đó có chủ ý sai lầm mà đánh bang chủ. Sự tình sẽ phát sinh trong khoảng thời gian sau khi tiêu diệt xong Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham cho đến khi xâm phạm Kiến Khang.”
Dừng chút rồi tiếp tục: “Tuy nhiên đối với sự triển khai binh lực của Hoàn Huyền bang chủ thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối với Tiều Túng ở Ba Thục lại thế nào đây? Người này có thể độc bá Ba Thục, rất không đơn giản, với lại lai lịch xuất thân càng thần bí. Sự quật khởi của Tiều gia chỉ hơn mười năm, ngay cả nhân tài như Can Quy cũng cam tâm để y sử dụng, mới biết Tiều Túng chẳng phải chỉ là thế gia đại tộc bình thường.”
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ, hỏi: “Nàng nghĩ ta sẽ sao nhãng với Tiều Túng ư?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Bang chủ đương nhiên sẽ không sơ suất thế, nhưng khẳng định cảm nhận còn chưa được sâu sắc như ta. Tiều Nộn Ngọc có thể nói đã khó nhọc cưỡng đoạt Hoàn Huyền từ trên tay ta. Ngay lúc tin tức Can Quy ôm hận tại Kiến Khang truyền đến tai Hoàn Huyền, do thế thấy được sự ứng biến nhanh chóng của nữ nhân này, chẳng từ bất kể thủ đoạn lợi hại nào, đâu có chút nào đứng đắn giống như nữ nhân trong các gia đình thề tộc? Nếu như không phải Hoang nhân cố ý tiết lộ sự việc Tiều Nộn Ngọc hành thích Cao Ngạn, đến hôm nay sợ rằng bang chủ còn chưa sinh ra cảnh giác với Tiều gia.”
Nhiếp Thiên Hoàn hiện ra vẻ trầm tư suy nghĩ, sau một lát gật đầu: “Những lời Nhậm hậu mới nói, toàn là thật tình.”
Nhậm Thanh Thị rất vui nói: “Rút cuộc bang chủ đã nghe được lọt tai!”
Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên liếc nhìn thị, cau mày hỏi: “Nàng còn có cách nhìn thế nào đối với Tiều gia?”
Nhậm Thanh Thị thở dài: “Lúc tiên huynh còn tại thế, luôn luôn lưu ý đến tình hình phương Nam, bỏ ra không ít công phu. Lúc đó thế lực của Mao gia lớn hơn Tiều gia, cho nên bọn ta không chú ý đến Tiều Túng lắm. Ai ngờ được Tiều Túng chỉ trong thời gian một đêm đem tất cả tình hình xoay chuyển ngược lại. Do đấy có thể thấy vạn lần không thể coi thường Tiều Túng, nếu không sẽ giẫm lên vết xe đổ của Mao gia.”
Nhiếp Thiên Hoàn cầm lấy chén rượu uống một hơi hết sạch.
Nhậm Thanh Thị trầm mặc chăm chú nhìn y, đợi y để chén rượu xuống xong, mới nhẹ nhàng hỏi: “Người đã nghe qua con người Lý Thục Trang chưa?”
Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên đáp: “Đương nhiên nghe qua, thị chẳng những là đại lão bản của Hoài Nguyệt lâu, mà còn là người cung ứng chủ yếu Ngũ thạch tán ở Kiến Khang, khiến cho thị biến thành nữ nhân giàu nhất tại Kiến Khang.”
Nhậm Thanh Thị ánh mắt mơ màng, tựa như tự nói với mình: “Vì sao ta phải đề cập đến thị? Bởi vì tiên huynh từng có một giai đoạn tình cảm với thị, từ đó đến nay bọn ta chỉ coi thị là một nữ nhân để lợi dụng, chứ chưa từng nghĩ qua thị ngoài danh lợi quyền thế lại còn một dã tâm khác, bất quá cách nghĩ này ta cũng thay đổi rồi.”
Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì khiến cho nàng thay đổi cách nhìn đối với thị?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Đương nhiên là có quan hệ với cái chết của Can Quy tại Hoài Nguyệt lâu, không có tin tức tình báo chính xác của Lý Thục Trang, Can Quy làm sao có thể nắm được việc Lưu Dụ đến Hoài Nguyệt lâu dự tiệc chứ? Theo suy đoán của ta Lý Thục Trang vị tất đã có giao tình trực tiếp với Can Quy, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Tiều gia.”
Nhiếp Thiên Hoàn ngây người nói: “Phỏng đoán của nàng vô cùng hữu dụng, xác thực ta đánh giá thấp thực lực của Tiều gia.”
Tiếp theo cười khổ nói: “Được nghe nàng diễn giải ta có chút tâm thần bất định, đã từ rất lâu ta không có cảm giác nguy cơ tứ bề. Nhậm hậu có lời khuyên chân thành gì đối với ta không?”
Nhậm Thanh thị từng lời từng lời từ từ nói: “Nếu như ta là bang chủ người, sẽ cự tuyệt xuất binh, tùy tiện tìm ra một lý do, giả như còn chưa chuẩn bị chu đáo, xin Hoàn Huyền đem hành động công kích Ân, Dương hai người lùi lại nửa năm.”
Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn thần quang cực thịnh, chăm chú nhìn Nhậm Thanh Thị. Nhậm Thanh Thị cúi đầu nói: “Những lời Thanh Thị muốn nói đã nói hết rồi! Tất cả do bang chủ tự định đoạt.”
Nhiếp Thiên Hoàn vẫn im lặng không lên tiếng.
Nhậm Thanh Thị đứng dậy thi lễ, một lời xin lỗi, lùi ra khỏi sương phòng.
Thị vừa mới đi khỏi, Hác Trường Hanh tiến vào trong phòng, đi đến bên cạnh y ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn y như muốn hỏi.
Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: “Có chuyện gì?”
Hác Trường Hanh đáp: “Dương Toàn Kỳ trúng kế rồi, vừa nhận được tin tức từ Hoàn Huyền đưa tới, đội thuyền của Dương Toàn Kỳ đã rời khỏi Tương Dương chạy về Giang Đô.”
Nhiễm Thiên Hoàn ngạc nhiên nói: “Dương Toàn Kỳ chẳng lẽ không hiểu được một loạt trận mưa lớn liên tiếp trước đó đã làm Quảng Lăng và Giang Đô úng ngập đất trồng trọt, ảnh hưởng đến cả vụ thu hoạch mùa thu này sao?”
Hác Trường Hanh cười giễu cợt: “Ân Trọng Kham khẳng định sẽ giấu việc này với Dương Toàn Kỳ, cố tình lừa Dương Toàn Kỳ bồi táng theo. Đây gọi là danh sỹ, là văn nhân thất đức triệt cả đầu lẫn đuôi.”
Nhiếp Thiên Hoàn trầm ngâm một lúc rất lâu, cười khổ nói: “Trường Hanh! Ngươi hãy suy nghĩ giúp ta, nếu như ta đem ước định với Hoàn Huyền để yên không để ý tới, án binh bất động, sẽ có hậu quả gì?”
Hác Trường Hanh thoáng chấn động, trợn mắt nhìn Nhiếp Thiên Hoàn, nhất thời không nói ra lời.
Nhiếp Thiên Hoàn nghiêm nét mặt: “Ta nghiêm chỉnh đấy.”
Hác Trường Hanh dụng tâm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Trước hết bọn ta sẽ trở về nguyên trạng, thế lực thế này thì khó có thể bước ra khỏi Lưỡng Hồ nửa bước, còn mất luôn địa bàn mới đánh được ven theo Đại Giang, mà Hoàn Huyền cũng sẽ khó đạt được mộng làm hoàng đế của y.”
Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu nói: “Ngươi đã nói ra cách nghĩ trong lòng ta. Tình hình hiện thời của bọn ta, như chạy thuyền ngược dòng, không tiến tức lùi. Nói không chừng Đại Giang bang nhân cơ hội này từ suy trở lại thịnh. Tất cả vì có Hoang nhân hậu thuẫn cho Đại Giang bang.”
Hác Trường Hanh hỏi: “Chẳng lẽ bang chủ thật có tính toán như vậy?”
Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: “Chỉ là suy nghĩ qua. Từ sau khi giết chết Giang Hải Lưu, sự thật bọn ta đã như leo lên lưng hổ, chỉ có kiên trì đi tiếp, mới có một ngày vén được mây nhìn thấy trăng sáng.”
Hác Trường Hanh quan tâm lo lắng hỏi: “Bang chủ lo lắng chuyện gì? Có phải nghe được việc liên quan đến Hoàn Huyền?”
Nhiếp Thiên Hoàn trả lời: “Nhắc đến lại buồn cười. Ta lo lắng là một người ta không lý giải nổi, cũng chính vì ta không hiểu nổi y mới cảm thấy lo âu. Hoàn Huyền ư! Vẫn chưa được ta để vào trong mắt, nếu không sao ta có thể phạm sai lầm lớn mưu toan chuyện lột da hổ.”
Hác Trường Hanh không hiểu hỏi: “Người khiến cho bang chủ sinh ra lo âu rút cuộc là thần thánh phương nào?”
Nhiếp Thiên Hoàn đáp: “Là Tiều Túng cha của Tiều Nộn Ngọc.”
Hác Trường Hanh nhẹ thở dài một hơi, nói: “Sao lại là y!”
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ: “Chỉ nhìn ngươi căn bản không coi Tiều Túng ra cái gì, có thể biết công phu che giấu tai mắt người ta của Tiều Túng thành công như thế nào. Nếu ta không được Nhậm Thanh Thị nhắc nhở, ta vẫn như ở trong mộng. Tất cả y nguyên theo kế hoạch đã định tiến hành, nhưng bọn ta tất phải đề phòng Hoàn Huyền và Tiều Túng một tay, nếu không sẽ lật thuyền trong rãnh, gặp họa bất trắc.”
Hác Trường Hanh gật đầu lĩnh mệnh.
Nhiếp Thiên Hoàn lại hỏi: “Thanh Nhã có động tĩnh gì không?”
Hác Trường Hanh cười nói: “Gần đây muội ấy rất nghe lời, tâm tình cũng tốt hơn, đặc biệt là luôn luôn lưu tại biệt viện, rất ít thấy muội ấy đi ra ngoài.”
Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ nói: “Ngươi cho người đi tìm nó lập tức đến đây gặp ta vì có việc quan trọng muốn hỏi nó.”
Hác Trường Hanh vâng lệnh rời khỏi.