“Hiện nay hoàng thượng muốn đích thân tới thành Trường An, một khi hoàng thượng tức giận, muốn điều tra tới cùng chuyện này, các ngươi cứ chuẩn bị sẵn chờ chết đi”.
“Lão vương gia, hoàng thượng hiện tại… cũng không phải là người Đại Lương ta, thực sự không được thì chúng ta xử lý cả hoàng thượng, sợ hắn làm gì?”
“Bốp…”
Người vừa lên tiếng bị lão vương gia đó hung hăng cho một bạt tai ngã lăn ra đất.
“Thứ khốn nạn, ta thấy ngươi sống đủ rồi đúng không, lại dám ra tay với hoàng thượng, ta nói cho các ngươi biết Nhị hoàng tử hiện nay vừa mới ra đời, chủ nhân của thiên hạ này đã được xác định, nếu như có người dám làm điều bất lợi với hoàng thượng, động đến căn cơ Hoa Hạ ta, ta sẽ giết chết kẻ đó đầu tiên”.
Hoa Hạ, thành Biện Lương.
Trong một y quán cũ rách, một ông già đang ngồi đó uống rượu.
“Sư phụ, công việc không thể cứ tiếp tục như vậy được, chẳng có khách nào đến chỗ chúng ta cả”.
Lão già cười ha ha nói: “Không có ai đến thì nghỉ ngơi, vừa hay hôm nay ta mới bắt được mấy con chuột, chiều mổ bụng chúng đi…”
“Ai yo… sư phụ, người đừng suốt ngày nghĩ đến giải phẫu nữa, khắp nơi đều là máu, không có ai dám đến khám bệnh, người xem những tiệm thuốc khác làm ăn tốt bao nhiêu”.
“Trẻ ranh thì hiểu cái gì, theo đuổi y thuật cao nhất chính là không ngừng đột phá, rất nhiều bệnh không thể trị khỏi chỉ dựa vào uống thuốc được, cho nên bắt buộc phải giải phẫu”.
“Cái này con biết, bao nhiêu người bệnh đều phải chịu chết ở những y quán khác đều được người chữa khỏi, theo lý mà nói việc làm ăn của chúng ta phải càng ngày càng tốt lên mới đúng, nhưng người thì hay rồi, ngày nào cũng nghiên cứu y thuật, bệnh vặt bình thường thì không muốn khám, nhưng trên đời này làm gì có nhiều chứng bệnh nghi nan thế chứ”.