Quý Khiêm cũng chào hỏi.
Hai người họ gật đầu. “Quý Khiêm, anh đi mua ba cốc trà nóng cho bọn em đi. Bọn em đi mua sắm ở xung quanh tầng này, anh tiện thể cất đổ trong cốp xe nhé.”
“Tuân lệnh, thưa nữ hoàng của anh.”
Quý Khiêm vừa cười vừa nói, sau đó quay người roi di.
Cổ Ngọc Vy kéo đôi tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh rồi nói: “Cậu vẫn chưa liên lạc được với anh trai tôi sao?”
Cô ấy nhìn thấy Hửa Trúc Linh lắc đầu thì không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc anh tôi đang làm cái gì vậy? Vô duyên vô có chơi cái trò mất tích. Ngày mai tôi phải đi đến London một chuyến để thăm Cố An Nhiên, tôi sẽ hỏi chỉ dâu hai giúp cậu. Anh ba cũng thật là tại sao di bàn chuyện làm ăn cũng khiến người khác là lặng vậy?”
“Được rồi, cô đừng nói nữa. Hôm nay chúng ta đi dạo phố mà.”
Bạch Minh Châu chuyển chủ đề, Cổ Ngọc Vy cũng là người thông minh nên cũng chuyền chủ đề nói chuyện rất nhanh.
Hứa Trúc Linh đi đến nhà vệ sinh, Cổ Ngọc Vy và
Bạch Minh Châu ngồi chờ ở ghế dài. Cổ Ngọc Vy nói: “Nghe nói chị hẹn hò với Ôn Mạc
Ngôn.”
“Ừm, đúng vậy”
“Tôi thấy tính cách của chị cũng không giống như người dễ dàng từ bỏ. Tôi còn tưởng sau khi tôi rời khỏi Nguyên Doanh thì hai người sẽ ở bên nhau. Sau này tôi nghe bổ tôi nói mới biết, tôi cũng rất ngạc nhiên, hóa ra chúng ta. Đều không lựa chọn Nguyễn Doanh.”
“Thật ra tôi chọn rồi, nhưng anh ất không thích tôi Trong mắt của anh ấy tôi mãi mãi là cô em gái cần anh ay bảo vệ mà thôi, trên thực tế người anh ấy thật sự thích là có ” Bạch Minh Châu nhìn Cổ Ngọc Vy với ánh mắt nóng nực, cảm xúc hơi kích động. Nhưng Có Ngọc Vy lại rất bình tĩnh, và tôi nhún vai: “Chuyện đó đã xảy ra đến bước này thì có thể trách ai được đây? Có lẽ bạ chúng ta đều có lỗi hoặc có lẽ đều không có. Trò chơi tình cảm này có thể phân thắng thua, nhưng không phân ra được đúng sai. Ba người chúng ta vướng vào với nhau, đau thì cũng đã đầu rồi, hận cũng đã hận rồi, Bây giờ mỗi người đều binh an chẳng phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy, từ khi bị mất trí nhớ tôi đã gặp rất nhiều người. Hình như tôi vẫn chưa gặp Nguyên Doanh, anh ấy không ở Đà Nẵng sao?”
“Anh ấy… có nhiệm vụ “
“Quân y mà, có nhiệm vụ thì phải đi thi hành.”
“Cô thích Quỷ Khiêm sao?”
“Tôi không biết, nhưng anh ấy là đối tượng kết hôn rất được. Có lẽ khi tôi yêu anh chị đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, nhưng bây giờ không tính toán gì hết. Tôi sẽ mở rộng cuộc sống mới của tôi, có lẽ tôi sẽ hẹn hò với Quý Khiêm hoặc có lẽ sẽ không. Sau này nếu như có cơ hội nhìn thấy anh chị, chị hãy nói với anh ấy rằng tôi đã không còn hận anh ấy nữa, cho nên tôi sẽ sống tốt hơn”
Bạch Minh Châu nghe thấy lời nói này không biết nên vui hay nên buồn cho cô ấy. Nếu như Cổ Ngọc Vy không mất trí nhớ thì chắc chắn sẽ không nói những lời nói này.
Nhưng chắc chắn cô ấy cũng sẽ không sống tốt những ngày tháng của mình.
Giống như người không thoát ra được chỉ còn lại Nguyên Doanh.
Mà cái chết… Là cách giải thoát duy nhất.
Cô ấy hy vọng Nguyên Doanh sống tốt.
Còn sống là còn có hy vọng. “Hai người đang nói chuyện gì mà chủ đề nặng nề vậy?”
Hứa Trúc Linh quay lại, cảm thấy bầu không khí đang đè nén ngưng đọng lại thì không khỏi nghi ngờ. “Không có gì.”
Cổ Ngọc Vy mim cười.
Quý Khiêm cũng quay lại, cô ấy chia trà sữa rồi nói: “Chúng tôi còn phải đi chọn quả cho cô anh ấy. Nhìn là một đổ bằng ngọc cổ, có lẽ không giống như các cô nhìn. Các cô cứ đi dạo thong thả, chúng tôi đi trước đây. “Ưm, vậy cậu chủ ý an toàn.”
“Tôi có người đàn ông mạnh mẽ như Quý Khiêm người bảo vệ thì vốn không cần lo lắng. Các cô chú ý nhé. tạm biệt”
“Em nói anh là người đàn ông mạnh mẽ sao? Sao em biết?”
“Khi em đói thuốc cho anh cũng không phải là không nhìn thấy cơ thể của anh.”
“Đó chỉ là nửa thân trên thôi, em chưa nhìn thấy nửa thân dưới thì sao có thể cắt câu lấy nghĩa được?”
“Anh đi chết đi! Cút sang bên kia!”
Hai người vừa cười vừa nói mà rời đi,
Bạch Minh Châu mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra được chữ nào.
Một lúc sau cô ấy thở dài rồi nổi: “Đi thôi, tiếp tục “Cậu không thoải mái trong lòng, đúng không?” đi dạo phố “
“Như nhau cả, sau khi Cổ Thành Trung rời đi cậu cũng đâu dễ chịu gì. Mỗi ngày phải giả vờ điểm nhiên như không có chuyện gì, biến bản thân trở nên bạn rộn. Tất cả đều là tự cậu chữa thương cho mình mà thôi.”
“Tớ đã tốt hơn nhiều rồi. Có Cổ Thành Trung tớ sẽ sống rất tốt rất tốt, nhưng không có anh ấy thì tớ cũng sống được. Tổ là vợ chưa cưới của anh ấy cũng giống như tớ là Hứa Trúc Linh vậy, tớ vẫn là tớ điều này không thể thay đổi được. “Trúc Linh, cậu mạnh mẽ hơn tới nhiều “Được rồi, đi dạo phố thôi. Đừng nói những lời linh tình nữa.
Cô cười hì hì nói, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô cũng học cách che giấu cảm xúc.
Cô là người phụ nữ của Cổ Thành Trung, nhưng cô cũng là Hứa Trúc Linh.
Cô sống rất tốt khi dựa đàn ông.
Khi rời xa đàn ông cô cũng sống rất ổn, có nghĩ… Có lẽ mình rất xuất sắc rồi.