Thêm một vì tinh tú phát nổ, lôi thủ khổng lồ xuất hiện vết nứt.
– Ngươi xong rồi!
Hạ Hầu cười đắc thắng, vì tinh tú thứ ba theo đó nổ tung.
“Bùm!”
Kình lực đáng sợ khiến Lôi Thần Thủ không còn chống cự được nữa, linh lực bị đánh tan tác rồi tan nát. Thế nhưng kình lực từ thế công của Hạ Hầu vẫn còn lại một luồng hào quang xuyên qua tất cả, nhanh như chớp đập vào người Mục Trần, khiến hắn không kịp né tránh.
“Uỳnh!”
Mục Trần bị đánh trúng văng đi, thân hình cắm vào một cột đại thụ chọc trời. Lực đạo xuyên thủng sâu hoáy vào thân cây.
Mọi người trong khu vực biến sắc.
Hạ Hầu cười khẩy lắc đầu:
– Đã lĩnh giáo được sự lợi hại của ta, mới thấy được mình không tự lượng sức sao chứ?
Vụn gỗ bay tứ tung, một bóng người từ trong đó chui ra, lắc lắc cái đầu, xóa đi vết máu trên miệng, cau mày nhìn lại Hạ Hầu, thản nhiên cười nói:
– Đúng là đau thật, nhưng mà có vậy thôi cũng đã hứng chí rồi, tưởng mình thắng sao?
Hạ Hầu kinh dị nhìn kẻ vừa nói. Vốn nghĩ một chiêu đó cũng khiến Mục Trần lăn lê bò càng ngóc đầu dậy không nổi, nào dè chỉ khiến hắn xây xước bị thương nhẹ mà thôi. Sức chịu đựng của cơ thể hắn mạnh đến mức nào?
– Tinh Tú đại pháp của ta chính là thần quyết thượng phẩm. Ngươi thực nghĩ rằng nó chỉ có uy lực vậy thôi sao?
Hạ Hầu châm chọc cười nói:
– Ngươi đã có thể sống qua công kích đầu tiên, vậy thì ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, sức mạnh chân chính đáng sợ của thần quyết thượng phẩm!
Hắn vừa dứt lời, ai nấy liền nhìn thấy linh lực hội tụ, lần này có đến chín luồng lốc xoáy!
“Vù vù!”
Chín lốc xoáy như cự long hung hãn xoay vần.
Uy áp linh lực đáng sợ tràn ngập trong cung điện.
Thậm chí uy áp này khiến cho Chân Thanh cũng biến sắc, thân thể phải vận linh lực chống cự lại.
– Hạ Hầu này vẫn còn sát chiêu lợi hại chưa dùng ư…
Chân Thanh nôn nao trong lòng. Cũng may trước đó hắn vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với Hạ Hầu, nếu không với sát chiêu này, không giở thủ đoạn tối cường e rằng khó mà toàn mạng trở ra.
Lạc Li dõi mắt nhìn lại Mục Trần, bàn tay siết chặt Lạc Thần Kiếm. Sát chiêu của Hạ Hầu cũng khiến nàng cực kỳ lo sợ, không thể coi thường.
“Uỳnh!”
Chín cơn lốc thành hình, trở thành chín vì tinh tú lấp lánh phía sau Hạ Hầu. Sắc mặt hắn lúc này tái đi rất nhiều, hiển nhiêu sát chiêu mạnh nhất thi triển ra, với bản lĩnh linh lực nan cũng tiêu hao cực lớn.
Nhưng ánh mắt hắn rất phấn khởi mang theo dữ tợn đáng sợ, nhìn Mục Trần như hùng sư nhìn con mồi, đang tưởng tượng đến cảnh lát nữa tên kia sẽ nằm vật vã như con chó chết.
– Bây giờ mới là chân chính xong đời.
Hạ Hầu nổi lên hiếu sát hung tàn, liếm môi chỉ tay ra.
– Tinh Tú đại pháp, Cửu Tinh Quán Nhật!
“Uỳnh!”
Cả tòa cung điện rung chuyển kịch liệt, chín vì tinh tú bay ra, xoắn lại với nhau, khí thế đáng sợ giáng xuống.
Công kích đó khiến cho Đường Mị Nhi và Chu Viên đều thất kinh sợ hãi. Thực lực Hạ Hầu hoàn toàn vượt xa dự đoán của họ, Thánh Tử của Thánh linh viện mạnh đến mức độ này hay sao?
Thế công dữ dội đó Mục Trần làm thế nào mới cản được?
“Phù”
Mục Trần đột nhiên thở ra một hơi, hai mắt nhắm lại, tay kết ấn. Một cảm giác cổ xưa huyền diệu tản mát ra, hắc lôi bắn ra từ đầu ngón tay.
– Giả thần giả quỷ!
Hạ Hầu thấy hắn phản ứng như vậy cũng cười khinh bỉ. Hắn không tin Mục Trần còn có trò gì chống cự được thế công đáng sợ của hắn.
“Ầm ầm!”
Thình lình có tiếng sấm vang rền khiến cho nụ cười của Hạ Hầu tắt ngấm. Sấm rền mang theo thiên uy, chẳng phải là tiếng sấm từ một công kích ngưng tụ từ linh lực, mà từ một năng lượng đáng sợ của thiên địa sinh ra.
Mọi người cũng phát hiện ra, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên không, hai mắt trợn trắng.
Hạ Hầu cũng vậy, và gương mặt hắn trở nên cứng đờ.
Ngay trên đỉnh đầu hắn, chẳng biết từ khi nào có đám mây sét ngưng tụ, cũng chẳng biết nó từ đâu mà ra. Hắc lôi lóe lên trong đám mây, tản mát dao động hủy diệt.
Mục Trần lúc này mở mắt ra, lôi điện trên đầu ngón tay biến mất. Hắn cất giọng nhẹ nhàng mà vang vang khắp cung điện, mang theo thiên uy đáng sợ.
– Ngự Lôi Thuật!