Lưu Dụ đặt tay lên vai Lưu Nghị, kéo đến chỗ không có người, trầm giọng: “Nói cho tông huynh một bí mật, nếu không có chuyến hàng thứ hai nữa, chúng ta có thể thu xếp được bao lâu đây.”
Lưu Nghị thất thanh kêu: “Cái gì?”
Lưu Dụ nhẹ giọng nói: “Không nên đưa ra công khai, việc này huynh và ta biết là được rồi, bởi vì ta không muốn giấu giếm huynh nữa. Lão Tư Mã Đạo Tử vô lại đó vì sợ Hoàn Huyền phong tỏa Đại Giang cho nên kiểm soát lương hóa vật tư. Có thể tập hợp lượng lương hóa này đã là sự nỗ lực vô cùng của Khổng lão đại và Chi Độn đại sư. Ta cố ý an bài hai chiếc thuyền này tối nay đến Hải Diêm, tác dụng là ổn định nhân tâm, nếu không ngày mai trong thành e rằng bỏ chạy không còn nửa mống người. Huynh đã hiểu chưa?”
Lưu Nghị ngây người ra một lúc mới gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi! Cám ơn tông huynh đã nói thật tình với ta.”
Lưu Dụ rút tay ra khỏi vai hắn mỉm cười hỏi: “Tông huynh không kêu ta điên chứ?”
Lưu Nghị than: “Nếu không có tiểu Lưu gia huynh chủ trì đại cuộc trong lúc này, Hải Diêm không biết biến thành bộ dạng thế nào. Điều khiến ta cảm động nhất là khi bại quân hai thành rút về đến đây, nghe được tiểu Lưu gia trấn thủ thành này, không có ai là không vui mừng khôn xiết, tẩy sạch sự suy sụp tinh thần của bại quân. Dù cho vừa nãy ngươi đối với ta nói lời giả dối, ta cũng bị lừa đến tâm phục khẩu phục. Ôi! Hỗ Độc Lũy …”
Lưu Dụ mỉm cười: “Có phải huynh muốn hỏi Hỗ Độc Lũy phải chăng là chỉ là sự giả dối không có thật?”
Lưu Nghị lo lắng bất an gật đầu.
Lưu Dụ nói: “Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, việc liên quan đến Hỗ Độc Lũy là hoàn toàn có thật, tuyệt không phải nói dối.”
Lưu Dụ lại dõi ánh mắt đến phương xa, trầm giọng: “Nếu ngày mai không có tin tức tốt về việc đánh chiếm Hỗ Độc Lũy truyền đến, chúng ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Lúc đó ta sẽ công bố sự thực, ai muốn ly khai ta tuyệt không cản trở.”
Lưu Nghị không nhịn được hỏi: “Tiểu Lưu gia bản thân có dự định gì không?”
Lưu Dụ nở một nụ cười kiên quyết nói: “Dù chỉ còn một binh một tốt ta cũng sẽ chiến đấu cho đến lúc thành phá nhân vong.”
Gã nói xong lại nhìn Lưu Nghị, tiếp: “Bởi vì ta không nghĩ ra địa phương tốt hơn để có thể đi.”
Lưu Nghị nhất thời không nói nên lời.
Lưu Dụ than: “Giả dụ Hổ Độc Lũy đúng là rơi vào tay bọn ta, tông huynh có đề nghị gì không?”
Lưu Nghị đờ người ra, vẫn không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Lưu Dụ nói: “Việc này nhất định tùy huynh xử lý, cứ tìm cách thông báo cho các hảo huynh đệ ở Hội Kê và Thượng Ngu nếu như đến lúc thành bị phá, Hải Diêm sẽ là sinh lộ duy nhất của họ. Đội chiến thuyền của bọn ta sẽ từ Hải Diêm vượt qua eo biển đến tiếp ứng, không muốn nhìn bọn họ bị loạn dân làm thịt.”
Lưu Nghị hiện lên thần sắc thật lòng khâm phục, lớn tiếng nhận lời.