Lâm Ngữ Lam theo bản năng muốn đầy ra, thì lại phát hiện thân hình người đàn ông trước mặt, cứng rắn như sắt thép vậy, bản thân không tài nào lay động nồi, kèm theo tiếng thét chói tai xung quanh, làm cho sắc mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Dưới thế tiến công chậm rãi của Trương Thác, đôi tay của Lâm Ngữ Lam, cũng từ từ ôm về phía chiếc eo dũng mãnh của Trương Thác.
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, khi Trương Thác cảm nhận hô hấp của cô có chút dồn dập, anh ta mới lưu luyến không đành bỏ miệng ra, hơn nữa, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ấy lúc này, giống như một quả táo chín mọng, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
*Xem ra, anh trở về cũng coi như kịp thời.” Trương Thác nhìn cô cười, vừa chớp chớp đôi mắt.
“Anh chết ở bên ngoài mới là tốt ấy!” Dùng nắm đấm nhỏ của cô ấy, đắm lên trên ngực Trương Thác.
“Ha ha!” Trương Thác lên tiếng cười to: “Nếu như ta chết ở bên ngoài, thì lấy ai đến giúp em đuổi những con ruồi đáng ghét này đi chứ.”
Lâm Ngữ Lam mặt đỏ rần lên, không dám ngước đầu dậy.
“Hôn thêm cái nữa đi, hôn thêm cái nữa đi!” Trong đám người vây xem, vang lên tiếng cổ vũ rộn ràng.
Lâm Ngữ Lam nghe thấy tiếng hô này, liền đẩy Trương Thác ra, vội trốn chạy vào cửa lớn của công ty.
Trong đám đông, liền vang lên một trận cười lớn.
Trương Thác giống như một ngôi sao điện ảnh đang đi thảm đỏ vậy, vẫy tay chào đám đông, sau đó đuổi theo vào trong công ty.
Màn vừa rồi, nhân viên của Lâm Thị cũng đều nhìn thấy, sau khi Lâm Ngữ Lam chạy vào, tất cả mọi người đều giả vờ dời tầm mắt đi nơi khác, coi như: không nhìn thấy gì cả.
“Bà xã, em đợi anh với, đợi anh với mà.” Trương Thác vừa đuổi theo vừa gọi, anh ta không gọi còn không sao, gọi thế này, càng khiến Lâm Ngữ Lam bước đi nhanh hơn.
Cũng may thang máy không dừng ở tầng một, nên Trương Thác đã đuổi kịp Lâm Ngữ Lam, ở trước cổng thang máy.
“Bà xã, máy ngày anh không ở đây em có nhớ anh không vậy?” Trương Thác nhe răng ra, dáng vẻ tươi cười nói.
Lâm Ngữ Lam mặt vẫn đỏ bừng như trước lườm Trương Thác một cái: “Ai thèm nhớ.”
*Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Lam bước vào trong thang máy, Trương Huyện cũng mặt dày bước theo sau.
Tất cả nhân viên vốn định đi chuyến thang máy này lên lầu, lại đều đứng chờ ở phía ngoài.
“Vào đi, sao lại không vào?” Lâm Ngữ Lam nhìn nhân viên đứng ở cửa thang máy, kỳ lạ hỏi.
Vị nhân viên này lại tìm một cái cớ: “À Lâm Tổng, sếp lên trước đi, tôi còn ở tầng 1 đợi khách hàng nữa.”
Thang máy không bị cản trở, đi thẳng lên tầng đỉnh.
Lâm Ngữ Lam sải dài bước chân đi về phía văn phòng làm việc, Trương Thác cũng đi theo sau Lâm Ngữ Lam.
Phía ngoài văn phòng của tổng tài, là văn phòng của thư: ký.
Khi Trương Thác đi ngang qua văn phòng của Lý Na, cố ý lớn tiếng nói: “Thư ký Lý, giúp tôi ném thỏa thuận ly hôn này vào máy hủy tài liệu, nghiền nó trong ba tiếng đồng hồ nhé.”
Vốn Lâm Ngữ Lam đang sải dài bước chân khi nghe được bốn chữ thoả thuận ly hôn, thì bước đi chậm lại, ngay sau đó liền nhanh bước tiến vào văn phòng.
Chương 484:
Cử chỉ nhỏ này của Lâm Ngữ Lam, tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Trương Thác, anh ta cười hihi, đi theo vào văn phòng, hơn nữa còn khóa cửa văn phòng lại.
“Khoá cửa làm gì vậy?” Về lại không gian không có người ngoài, thân sắc của Lâm Ngữ Lam bình thường hơn nhiều, khuôn mặt đỏ ửng lúc nãy cũng dần hạ xuống rồi.
“Không muốn thế giới riêng chỉ có hai người của chúng ta bị quấy rầy chứ sao.”
“Ai thế giới riêng hai người với anh chứ!”
Lâm Ngữ Lam lên tiếng trách cứ: “Mời anh ra ngoài cho, tôi phải làm việc đây!”
“Giải quyết hiểu lầm trước rồi làm việc sau cũng được mà.” Trương Thác tiến đến trước bàn làm việc: “Bà xã, giữa hai chúng ta, hình như có khúc mắt gì chưa nói rõ thì phải.”
“Không có.” Lâm Ngữ Lam thần sắc có chút thay đổi, lắc đầu nói.
Lâm Ngữ Lam không thể không thừa nhận, hôm nay Trương Thác đột nhiên xuất hiện, khiến cho cô rất vui, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn khiến cô cảm thấy rất tức giận.
“Thật sự không có sao?” Trương Thác vẻ mặt không tin cho lắm.
“Đã nói không có, anh đi đi.” Lâm Ngữ Lam kiên quyết lắc đầu.
“Haiz, thôi được.” Trương Thác thở dài: “Vậy anh đi mua thức ăn, nấu những món em thích ăn nhé.”
Trương Thác nói xong, liền đi về phía cửa văn phòng.
Khi tay của Trương Thác sắp chạm vào cần cửa, thì tiếng của Lâm Ngữ Lam vang lên: “Đợi đã, em đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có thể anh biết. “
Trương Thác xoay người lại: “Bà xã, em nói xem.”
“Thu Vũ của bộ phận kinh doanh ấy, không phải vẫn có quan hệ rất tốt với anh sao, khoảng thời gian gần đây cô ta đột nhiên biến mát, không ai có thẻ liên lạc được với cô ta, công ty đã sai người đến nhà cô ta, nhưng không có ai ở nhà, anh có biết cô ta đi đâu không?”
Lâm Ngữ Lam cố ý làm ra bộ dạng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.
Trương Thác thở dài, quả nhiên là vì chuyện này mà tức giận đây.
Anh ta khoát khoát tay, nói với Lâm Ngữ Lam: “Nha đầu Thu Vũ kia đi rồi, sẽ không trở về đâu.”
“Đi rồi sao? Đi đâu vậy?”
Trương Thác với vẻ mặt đáng tiếc: “Đưa cha cô ấy đi khám bệnh, hôm đó anh không phải nói là đến bệnh viện sao, chính là để thăm chú Thu, chuyện gia đình của Thu Vũ lần trước, em cũng biết rồi đấy, chú Thu đã uống thuốc
Những lời nói của Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lam rơi vào trạng thái im lặng một lúc, cô ấy rõ ràng không ngờ rằng Thu Vũ ra đi là vì lý do này, thậm chí cô ấy còn đang nghĩ, liệu có phải là do Trương Thác mà Thu Vũ mới không tiếp tục ở lại công ty làm việc nữa.
Lúc này nghe được lời giải thích của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam có cảm giác như mình đang là kẻ xấu.
“Trương Thác, em …” Lâm Ngữ Lam mở miệng, trên mặt bắt giác lộ rõ vẻ xin lỗi.
“Bà xã, anh biết tại sao em lại tức giận rồi. Hôm trước có phải em đã nhìn thấy anh cùng Thu Vũ về nhà đúng không?” Trương Thác bước đến trước bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam: “Ngày hôm đó, anh muốn liên lạc với một người bạn ở Pháp, để Thu Vũ đưa chú Thu đến đó điều trị, nên đã cùng Thu Vũ về nhà và thu dọn hành lý. Ai mà biết rằng đã bị em nhìn thấy, em lại không cho anh cơ hội để giải thích nữa.”
Lâm Ngữ Lam bĩu môi, một mặt đây thiệt thòi nói sao hôm đó em hỏi anh, anh lại không nói thật, chỉ n bệnh viện, anh nói cho em biết em có thể không hiểu cho anh sao?”
“Không phải sợ em không hiểu, con người em đó, bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong thì đầy tình cảm. Nếu anh nói cho em biết, chẳng phải là cũng để cho em lo lắng sao? Tình hình của chú Thu anh xem qua rồi, muốn tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào chú ấy thôi.” Trương Thác vẻ mặt lo lắng: “Em nói xem, con người này à, quá yếu đuối rồi, chuyện xảy ra lần trước, đã dập tắt hi vọng sóng của chú Thu.”
Chương 485:
Lâm Ngữ Lam nhìn ra cửa sổ: “Không biết cô bé Thu Vũ bây giờ đang ra sao rồi. Cô bé vẫn đang trong giai đoạn thực tập, thậm chí còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp đại học, mà bây giờ đã đi đến nước ngoài, một mình phải chịu trách nhiệm cho chỉ phí y tế của cha, nhát định sẽ rất vất vả đây.
“Đúng vậy.” Trương Thác thốt lên: “Cô ấy là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ. Cô ấy không muốn làm phiền chúng ta, hy vọng rằng cuộc sống có thể đối xử tử tế với cô ấy.”
Nghĩ đến cảnh ngộ của Thu Vũ, cả hai cùng thở dài.
Trương Thác đã từng sống lang thang một mình, anh biết rất rõ việc ở một mình sẽ khó khăn như thế nào, chưa kể tới chuyện một thân con gái, còn mang theo cha bị bệnh nặng, may mà Thu Vũ có một ít tiền tiết kiệm trong người, điều này cũng khiến Trương Thác an tâm rất nhiêu.
“Bà xã à, hiểu làm của hai chúng ta đã giải quyết xong rồi, đừng ly hôn nữa nhé. Em nói xem anh không có người thân ở Ngân Châu. Em còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà, anh biết sống ở đâu chứ!” Trương Thác cố tình tỏ ra đau khổ.
Lâm Ngữ Lam nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Bớt giả bộ đáng thương ở đây đi. Trương Thác là người như thế nào, thân phận gì, em không rõ, nhưng đừng xem em là đồ ngốc mà lừa em, cậu Feinberg đó, người anh em của anh gọi anh là đại ca ấy, chỉ cần một lời nói của anh ấy, có thể khiến những ông chủ lớn trị giá hàng trăm tỷ đồng phải giành nhau để hợp tác, với thân phận của anh, sau khi ly hôn với em, có quá nhiều phụ nữ để lựa chọn ấy chứ!”
“Bà xã.” Trương Thác xoa xoa tay. “Em nghe anh giải thích đi. Trước đây anh không nói với em, là có lý do.”
Bây giờ Trương Thác đã giải quyết được mối đe dọa tiềm ẳn từ nhà họ Tô, không cần phải che giấu thân phận của mình hay gì đó nữa.
Lâm Ngữ Lam trực tiếp vẫy tay cắt ngang lời nói của Trương Thác, “Anh không cần giải thích cho em, Trương Thác anh là thân phận gì, không liên quan gì đến Lâm Ngữ Lam này, cũng đừng nói Lâm Ngữ Lam em trèo lên cây cao là anh nữa.”
Trương Thác cười đau khổ, đây thật sự là một cô gái lì lợm.
“Được rồi, bà xã, vì em không muốn nghe, anh sẽ không nói gì cả. Dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau, là một liên minh mạnh mẽ. Em có năng lực của em, còn anh, góp một ít vốn nhỏ, khi nào cần đầu tư, cứ nói với anh, kiếm được tiền rồi chúng ta chia đôi, nhất định sẽ không để cho em lợi dụng anh đâu!”
Trương Thác xua tay tự đắc nói.
Lâm Ngữ Lam nhíu mày: “Ý của anh là gì hả? Phân chia với em rõ ràng như vậy sao?”
“Không, không, không.” Trương Thác xua tay liên tục: “Đây không phải đang đùa em sao, em là bà xã của anh, những gì của anh không phải là của em à?”
“Hừ, như này còn tạm được.” Lâm Ngữ Lam hài lòng gật đầu.
Trương Thác bát lực lắc đầu, lòng người phụ nữ này, như kiểu mò kim đáy biển, thật khó hiểu được Trương Thác nói chuyện phiếm một hồi trong phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam, sau đó rời đi trước, và đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị nấu tiệc đãi Lâm Ngữ Lam.
Về tài nấu nướng của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam tuy rằng không nói gì, nhưng sớm đã nghĩ tới, cô là một con mèo nhỏ tham ăn, nếu không phải công ty có nhiều việc, cô ấy không chừng rất muốn cùng Trương Thác đi mua thức ăn, mua hết tắt cả những gì mà cô ấy thích ăn.
Trương Thác hóa giải hiểu lầm với Lâm Ngữ Lam, ngân nga trong tâm trạng vui vẻ, và rời tòa nhà Lâm Thị.
Ngay sau khi Trương Thác rời khỏi Lâm Thị, hai thanh niên một nam một nữ bước vào cổng tập đoàn Lâm Thị.
Trong đó một cô gái liếc nhìn đại sảnh tập đoàn họ Lâm với vẻ mặt chê bai: “Tôi thật sự không ngờ được đây là nơi tồi tàn nào thế này. Tên phụ nữ họ Lâm đó cứ để cô ta sinh ra ở đâu thì chết ở đó được rồi. Tại sao tộc trưởng lại bắt chúng ta phải đi tìm cô ta về cơ chứ?”
“Hãy gặp người trước đã rồi tính, đưa lời của tộc trưởng cho cô ấy.” Một anh con trai trẻ tuổi nói.
Cô gái kia nhếch miệng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị không thể che giấu, bọn họ cũng là bậc con cháu của nhà họ Tô, thân là họ nhánh, có thể vào tập đoàn nhà họ Tô, trở thành giám đốc điều hành, là có thể vui mừng khôn xiết rồi. Còn người con gái họ Lâm đáy, lúc đầu chỉ qua là một đứa con riêng bị đuổi đi của lão gia, là đứa con gái hoang con riêng của lão gia. Nói trắng ra, nhà họ Tô sẽ không chấp nhận một người như vậy nếu không có bức di chúc của lão gia để lại, càng chưa nói đến việc tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Tô.
“Hai vị, xin hỏi tìm ai ạ?” Lễ tân của Lâm Thị đi tới, lễ phép hỏi.