– Cũng biết tiểu tử ngươi đưa trọng lễ như vậy ắt có chuyện cầu. Luyện chế nhẫn trữ vật cao cấp cần tinh kim hoặc tinh hắc không tạp chất độ tinh thuần cao mới được, chờ hai nha đầu đổi lấy rồi hãy nói.
Đây là đáp ứng rồi! Miêu Nghị mừng rỡ, lại rèn sắt thừa lúc còn nóng nói:
– Lại luyện chế cho ta một món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp phòng thân có được chăng?
Hắn từng tận mắt thấy Lưu Vân Sát lợi hại tới mức nào, đồ chơi kia thật đúng là thiên biến vạn hóa rất lợi hại, lúc hắn chống lại không có sức đánh trả, nghe nói chính là sản phẩm của lão già này. Lúc ở Tinh Tú Hải hắn đã ghi nhớ trong lòng, thầm nhủ sau khi trở về nhất định sẽ tìm cách lấy của lão một món, người đang ở bên cạnh mình, há có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
– Tiểu tử ngươi lòng tham không đáy!
Yêu Nhược Tiên phất tay nói:
– Mau cút đi!
Miêu Nghị tự có biện pháp trị lão, lập tức nháy mắt với Thiên nhi, Tuyết nhi, hai nàng lập tức sà tới gần, mỗi nàng nắm một cánh tay Yêu Nhược Tiên cầu khẩn nói:
– Cha!
Yêu Nhược Tiên nhất thời cơ mặt giật giật, chịu thua, than thở:
– Nha đầu, không phải là ta không luyện chế cho hắn, mà là ta thật sự là không thể ra sức! Hai người các ngươi cũng không thể bắt ta liều mạng già này…
Nghe lão nói đáng thương như vậy, hai nàng từ từ buông lão ra, nhìn về phía Miêu Nghị.
– Điều này sao có thể…
Miêu Nghị kinh hô thất thanh, thiếu chút nữa nói ra chuyện Lưu Vân Sát, thế nhưng lại sợ lão quỷ này suy nghĩ nhiều bỏ chạy, lập tức đổi lời nói:
– Không phải là lão tự khoác lác mình luyện bảo lợi hại sao, vì sao ngay cả một món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp cũng không luyện chế được?
Vừa nghe nói mình luyện bảo không được, hiển nhiên Yêu Nhược Tiên liền mất hứng, chỉ mũi Miêu Nghị nói:
– Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, phàm người có thể luyện chế nhẫn trữ vật cao cấp, luyện chế một món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp không thành vấn đề. Không phải là ta không có bản lãnh giúp ngươi luyện chế, mà là luyện chế loại pháp bảo ẩn chứa biến hóa này nhất định phải có nguyên liệu chính mới được, ngươi lại không cho ta, trên người ta cũng không có. Nếu như có, ta cũng không tới nỗi ôm cặp giản tệ hại kia phòng thân, đã luyện chế ra một món bảo bối tốt cho mình dùng từ sớm.
Miêu Nghị tò mò hỏi:
– Nguyên liệu chính ư, nguyên liệu chính gì?
– Nói ngươi cũng không hiểu, ta cần phải phí sức nói với ngươi sao?
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng, bất quá nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của hai nàng lập tức trở nên mềm nhũn, than thở:
– Được rồi, các con làm ta không có cách nào khác. Nha đầu, coi như ta nói cho các con nghe, để cho các con có thêm chút kiến thức…
Lão quay lại giải thích với Miêu Nghị:
– Trong một món pháp bảo có thể biến hóa tất nhiên ẩn chứa trận pháp, mà cái gọi là nguyên liệu chính trong pháp bảo chính là chỉ trận nhãn của một món pháp bảo. Tỷ dụ như món Huyền Âm Bảo Kính của ngươi, trận nhãn trong đó chính là khí âm sát trong đó, là một người luyện bảo thu thập được thật nhiều khí âm sát bố trí làm trận nhãn ở trong đó. Nếu không có khí âm sát trong đó, Huyền Âm Bảo Kính của ngươi chỉ là cục sắt, có hiểu chưa?
Ba người chợt hiểu ra, một phen giải thích sâu sắc mà dễ hiểu làm cho bọn họ tăng thêm kiến thức. Thiên nhi hỏi:
– Vậy phải tới chỗ nào mới có thể lấy được đồ làm trận nhãn?
– Có rất nhiều thứ có thể làm trận nhãn, chẳng qua là dùng để luyện chế những thứ pháp bảo rác rưởi vừa lãng phí tiền và thời gian, cũng không có ý nghĩa gì. Có thể tới thương hội mua được đồ tốt, bất quá thứ tốt giá trị không rẻ.
– Nha đầu, sắc mặt con làm sao vậy, đừng nghĩ tới số đồ hắn mới cho ta… Bằng vào tu vi hiện tại của hắn, có ba món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp như vậy phòng thân đã đủ dùng, trừ phi đối mặt cao thủ Hồng Liên. Nếu thật sự phải đối mặt cao thủ Hồng Liên, cho dù là luyện chế thêm cho hắn một món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp nữa cũng là vô ích. Tu vi hai bên không cùng một cảnh giới, cần gì lãng phí như vậy.
Yêu Nhược Tiên dứt lời xoay người rời đi, còn cố ý đổi chủ đề, chỉ về phía đôi sư tử đá trước cửa viện hỏi:
– Các nha đầu, lấy khối đá rách nát từ đâu đặt trước cửa chúng ta, trông hết sức quê mùa…
—————