Nhưng ngạc nhiên chính là, Thích Trác Ngọc không nói gì. Chỉ là rũ mi mắt xuống, không biết nhìn về đâu.
Phượng Tuyên thấy hắn không muốn trả lời, cũng không tiếp tục truy vấn. Dù sao heo lười cũng có quy luật sinh tồn của heo lười, bầu không khí nặng nề như vậy thật sự không thích hợp với tính cách của y.
Hơn nữa, y vô thức có chút trốn tránh. Đại khái là, y biết đáp án của Thích Trác Ngọc nhất định là đáp án đó, cũng là đáp án mà y không muốn nghe.
Không biết còn có bao lâu nữa mới có thể đến Ma vực, Phượng Tuyên lấy chăn lông được bọc chặt trong túi nhỏ ra chuẩn bị đánh một giấc trên thuyền, dù sao chuyện y nghĩ không ra thì đều có thể dùng ngủ giải quyết.
Nếu như không giải quyết định thì là do ngủ không đủ lâu.
Chỉ là lúc ngủ mơ mơ màng màng, tựa như nghe được Thích Trác Ngọc nói một câu gì đó. Giọng nói kia loáng thoáng càng ngày càng cách xa y, hơn nữa cơn buồn ngủ tập kích, nói thật, y hoài nghi mình có thể là đã nghe lầm.
Giọng nói Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh.
Vẫn rũ mi mắt như cũ, không biết là đang nhìn ra hư không hay là đang làm gì, vẻ mặt khó lường.
Đổi lại trước kia, vì sức mạnh, hắn cũng không cảm thấy cái giá gì là không thể mất đi. Tu luyện cấm thuật cũng tốt, rút tơ tình cũng được, hoặc là cướp đoạt thần cách.
Cho dù phải trả giá ngày đêm bị tình độc tra tấn đau đớn thấu xương, Thích Trác Ngọc cũng không hề hối hận.
Chỉ là chính hắn cũng không ý thức được.
Vừa rồi lúc Phượng Tuyên hỏi ra vấn đề này, hắn có chần chờ trong chốc lát.
Tầm mắt Thích Trác Ngọc dừng trên gương mặt ngủ an bình của Phượng Tuyên. Lần đầu tiên cảm giác trái tim bị một vật sắc nhọn nào đó đâm vào, đó là đau đớn hoàn toàn khác với lúc tình độc phát tác.
Không đau như chết đi sống lại, nhưng không thể bỏ qua.
Hắn phát hiện, dù cho hắn phải trả bất cứ giá nào thì ít nhất cũng không được liên quan đến Phượng Tuyên.
Không biết từ khi nào, tiểu đạo lữ được nuông chiều của mình chiếm cứ càng ngày càng nhiều không gian trong lòng hắn, đã đến mức hắn không cách nào ngồi yên không để ý.
–
Phượng Tuyên vừa tỉnh lại, cảm giác bên ngoài trời đã tối. Đầu y hơi choáng váng, lúc ngồi dậy, tóc còn hơi bù xù.
Chuyện gì xảy ra, mình rõ ràng chỉ định ngủ nửa canh giờ thôi mà?! Y còn nghĩ chờ mình điều chỉnh tâm tình tốt, lại đến an ủi đại ma đầu.
Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của Diên La.
Mặc dù nói là đạo lữ plastic của hắn, nhưng đạo lữ plastic cũng phải phát huy một chút trách nhiệm của mình.
Kết quả không ngờ vừa ngủ là ngủ như chết.
Trên bầu trời thậm chí còn nổi lên tuyết rơi dày đặc, đại địa ma vực Đông Di bị cháy đen, khắp nơi đều là vết loét chiến tranh lưu lại. Bầu trời có màu đỏ thẫm, ban đêm không có sao, bởi vì tài nguyên cằn cỗi, chỉ có đêm tối vô tận.
Đi xuống từ phi thuyền, Phượng Tuyên còn thần kỳ phát hiện thế mà lần này mình không có bị say. Đương nhiên, y cũng không cảm thấy do thể chất của mình trở nên tốt hơn mà vừa rồi ở y nhìn thấy mỗi một góc trên phi thuyền đều treo túi thơm bạc hà.
Đừng nói cho y biết đây là đại ma đầu cảm thấy đẹp mắt nên treo trên thuyền của mình làm trang trí đấy nhé.
Loại cỏ bạc hà này, là một loại thảo dược chuyên dùng để trị say thuyền ở tu chân giới. Phượng Tuyên cảm thấy, Thích Trác Ngọc có đôi khi rất thẳng nam. Nhưng đôi khi lại rất cẩn thận ở các phương diện nhỏ nhặt.
Làm cho y có hơi xúc động là vụ gì?
Ngẫm lại cảm thấy, nếu như không có lịch kiếp, cứ như vậy mù mắt mà sống cùng đại ma đầu, hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Chỉ là ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, liền làm mình hoảng sợ. Mấy tháng sau sẽ bị Thích Trác Ngọc chứng đạo, nghĩ đến những thứ này, còn không bằng ngẫm lại phần đời còn lại sống như kẻ mất trí như thế nào.jpg
Phì phì phì
Đi nhanh đi, mau bộ não yêu đương chết tiệt này.
Địa cung của Đông Di Ma tộc được xây dựng phía sau Ma Cung năm đó. Phượng Tuyên đã gặp qua tiên sơn, nhân gian Trường An, sa mạc và biển rộng Quy Khư, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh Ma vực.
Đông Di Ma tộc sau trận chiến tranh đó đã trở thành một tòa thành thị bỏ hoang, đường cái khắp nơi vắng tanh vắng ngắt, vách tường đổ nát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số bóng đen lướt qua sau bức tường, thậm chí có thể cảm thấy những ánh mắt nhìn từ mọi hướng.
Nhưng khi Phượng Tuyên nghiêm túc nhìn, những tầm mắt này lại biến mất.
Làm gì vậy? Sợ chết khiếp!
Vốn dĩ y cách Thích Trác Ngọc nửa bước, bây giờ vội vàng đi theo. Bọc chặt áo choàng lông thỏ của mình, Phượng Tuyên lặng lẽ dính sát vào đại ma đầu mà đi.
“Ngươi sợ?” Thích Trác Ngọc bất thình lình lên tiếng.
Phượng Tuyên sửng sốt một hồi, sau đó càng dính vào Thích Trác Ngọc, kiên định lắc đầu: “Không sợ. ”
Xin lỗi nha, vượt qua cả sợ luôn rồi.
Nhưng mình cũng không đến mức không có EQ như thế, lần đầu tiên cùng chồng về nhà chồng sau đó nói nhà người ta siêu đáng sợ đúng không?
Cảm giác không cần đợi đến khi đại ma đầu giết thê chứng đạo. Chỉ số EQ thấp đến đáy cốc, ngày hôm sau sẽ trực tiếp bị hủy hôn.
“Đây là những ma tộc còn sót lại đang lưu lạc ở Đông Di, không có gì phải sợ.” Thích Trác Ngọc nói như vậy, cũng biểu hiện như vậy.
Phượng Tuyên biết hắn không sợ, thậm chí căn bản không để những người này vào mắt. Bằng không cũng sẽ không nghênh ngang đi trên đường, kiêu ngạo như thế.
Đừng nói là ma tộc còn sót lại, cho dù âm thầm rình mò hắn là những chiến sĩ ma tộc tu vi cường đại kia, phỏng chừng vị đại lão này cũng nháy mắt khinh thường.
Bởi vì Thích Trác Ngọc là chính đạo tu tiên. Nếu nói về nhân vật phản diện so với Đông Di Ma Tộc, thật đúng là không nhất phân ra được ai xấu hơn.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc có thực lực và tự tin, đủ để hắn miệt thị tất cả mọi người.
Lại đi về phía trước một lát, rốt cục cũng đến ma cung của Đông Di Ma tộc.
Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn, tuy rằng bởi vì nhiều năm không sửa, ma cung đã rách nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy huy hoàng ngày xưa.
Thích Trác Ngọc giống như là rất không sao cả, sải bước đi về phía địa cung. Phượng Tuyên cũng không nhìn nhiều, vội vàng chạy theo, lúc tiến vào địa cung, y ma xui quỷ khiến dừng bước. Sau đó lặng lẽ hóa ra một gương băng, đánh giá cách mình ăn mặc hôm nay.
Tuổi này của Phượng Tuyên chính là thời điểm thích làm đẹp, ngày thường màu sắc xiêm y cũng tươi sáng hoạt bát. Nhưng hôm nay y chỉ mặc một chiếc áo bào trắng như trăng, không có hoa văn gấm sẫm, trên tóc cũng không đeo bất kỳ phụ kiện hoa lệ nào, chỉ có một chiếc trâm cài ngọc giản sau đầu.
…… Hẳn là vẫn ổn thôi.
Phượng Tuyên ngắm nghía đồ mình mặc nửa ngày mới đột nhiên hoàn hồn, không đúng, y chỉ là đi gặp mẫu thân đại ma đầu mà thôi, liên quan gì tới việc y mặc gì chứ? Sao y lại quan tâm quá vậy?!
Đây là hình ảnh tân phu đến tận nhà để lại ấn tượng tốt với mẹ chồng. Phượng Tuyên nhất thời bị mình làm cho nổi da gà, vội vàng đánh tan gương băng, đi vào trong địa cung.
Không biết sau khi rẽ mấy vòng, Thích Trác Ngọc mới dừng lại ở một nơi có chút giống như bàn thờ tự. Bàn thờ vừa lớn vừa trống trải, bốn phương tám hướng đều là những tảng đá lớn hình thù kỳ quái.
Giữa không trung lại có vô số nam nhân trưởng thành cánh tay giăng đầy xích sắt, thay vì nói là địa cung làm cho người ta yên nghỉ, chi bằng nói giống lao tù hơn.
Trên bàn thờ chỉ có một quan tài cô đơn. Thích Trác Ngọc coi như là không nói, Phượng Tuyên cũng biết người trong quan tài là ai.
Hình ảnh đại ma đầu lúc tế bái ôm quan tài khóc rống không xảy ra. Ngẫm lại cũng biết, cảnh tượng bổ não này của mình sụp đổ đến mức nào, y cảm giác đại ma đầu cái con người này không có nước mắt.
Dù sao mình quen hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn khóc qua.
Thích Trác Ngọc chỉ đứng trước quan tài một lát. Ngược lại Phượng Tuyên, không biết xuất phát từ tâm lý quỷ dị gì,trong lòng lẳng lặng đọc một câu:
“Xin chào bá mẫu, con là đạo lữ của Thích Trác Ngọc.”
Là cái loại mà ngắn ngủi nửa năm sau sẽ bị con trai của người loạn sát giết chết.
Câu sau bị Phượng Tuyên từ trong lòng yên lặng gạch bỏ. Thấy Đại Ma Đầu đứng không nói lời nào, Phượng Tuyên lại không kìm được thay hắn bổ sung:
“Con trai người đã trưởng thành, rất thông minh cũng rất lợi hại, tuy rằng hắn hiện tại không nói lời nào, nhưng thật ra cũng không phải không nói.”
“Ta nghe được.” Thích Trác Ngọc bất thình lình lên tiếng.
Phượng Tuyên: “…. ”
Ồ, oh.
Còn nói mình không biết đọc tâm thuật!
Phượng Tuyên vội vàng thầm niệm trong lòng: “Bá mẫu, Thích Trác Ngọc đối với con siêu xấu, luôn nhéo nhéo con còn nói con lùn tiến hành công kích thân thể của con, còn không có sự cho phép của con tự tiện sử dụng đọc tâm thuật, nhà này con một ngày cũng không ở được nữa, tối nay con sẽ hoà ly với sư huynh, trừ phi sư huynh nguyện ý cõng con từ con đường từ địa cung xuống núi, vậy thì sư huynh chính là sư huynh tốt nhất thế giới!”
Thích Trác Ngọc vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên có lý chẳng sợ: “….”
Dáng vẻ Thích Trác Ngọc không muốn để ý tới y, lại đứng trước quan tài của Diên La một lát, mới quay đầu rời đi.
Phượng Tuyên không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy, nhưng cũng rất phù hợp với tính cách Thích Trác Ngọc. Dù sao hắn chính là như vậy, ai cũng đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Rõ ràng hôm nay tâm tình một ngày đều rất u ám, nhưng đến địa cung, lại biểu hiện rất thờ ơ.
Tính cách kỳ cục như vậy kiếp sau đầu thai sao lại không đi làm một cây dễ xoắn đi?!
Phượng Tuyên cầm đèn lồng đuổi theo, trên đường từ địa cung đi xuống, những bóng đen vốn đã đi theo bọn họ trên đường cái, lại xuất hiện ở chỗ tối, giống như là đang âm thầm quan sát.
Phượng Tuyên yên lặng nhìn chúng một cái, sau đó bước nhanh hơn.
Đột nhiên Thích Trác Ngọc đi tới trước mặt, ngăn cản y.
Thích Trác Ngọc rũ mắt, tầm mắt dừng trên người y, dường như là nghi vấn.
Chú ý tới đám tạp chủng ma tộc phía sau, nhớ tới vừa rồi Phượng Tuyên cậy mạnh, Thích Trác Ngọc nhướng mày nói: “Chẳng phải ngươi không sợ sao?”
Phượng Tuyên: “….”
Sư huynh thối nát, lúc này mà miệng còn thiếu nợ vậy.
Quên đi, nể tình tâm tình ngươi không tốt, bổn thượng thần rộng lượng tha thứ cho ngươi.
“Ta vốn không sợ.” Phượng Tuyên nắm chặt chuôi đèn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta lo sư huynh sợ.”
Thích Trác Ngọc dường như nghe được chuyện gì đó hài hước: “Ta sợ? ”
Giọng điệu rất thái quá.
Phượng Tuyên gật đầu, sau đó nhìn chiều cao của mình và Thích Trác Ngọc.
Ừm… Chênh lệch chiều cao hơi khoa trương một chút.
Y nhìn trái nhìn phải, rốt cục nhìn thấy một thềm đá vừa lòng mình bèn xách áo choàng lông thỏ, thuần thục mà đứng trên bậc thềm đá, như vậy sẽ cao hơn nửa cái đầu so với Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên đổi tay cầm đèn, sau đó trong biểu tình nghi hoặc “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì” của Thích Trác Ngọc. Không hề báo trước vươn tay ôm lấy Thích Trác Ngọc, bởi vì y đứng ở trên thềm đá, cho tới bây giờ đều là Thích Trác Ngọc ôm y vào trong lòng, đây là lần đầu tiên y có thể ôm Thích Trác Ngọc vào trong lòng.
Đó là một tư thế gần như an ủi, cũng là động tác mà người lớn tuổi thường làm khi yêu thương vãn bối, khi trấn an con trẻ.
Phượng Tuyên ôm ấp hoài bão non nớt, ước chừng cho tới bây giờ chưa từng làm tư thế này với người khác, cho nên còn rất không được tự nhiên.
Nhưng đồng dạng, sau khi Diên La chết, có lẽ cũng chưa từng có ai dám làm ra tư thế này đối với Thích Trác Ngọc.
Bởi vậy, cho dù động tác của Phượng Tuyên rất khó hiểu. Thích Trác Ngọc vẫn bởi vì nguyên nhân nào đó, cả người đều cứng ngắc.
Phượng Tuyên do dự thật lâu, mới chậm rãi sờ sờ đầu Thích Trác Ngọc, sau đó theo tóc hắn, trượt đến cổ. Sau khi sờ qua sờ lại hai cái, Phượng Tuyên cũng không biết mình làm có đúng hay không.
Dù sao y nhớ phụ thần và cha đế quân cũng từng ôm, sờ sờ đầu y như vậy.
Nhưng lúc cha sờ mình, tựa như trấn an một con ấu thú, còn y rõ ràng cảm giác dưới tay chính là một con dã thú tàn nhẫn thô bạo.
Nhưng mặc dù tàn nhẫn, Phượng Tuyên cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót.
Mọi người sẽ nhớ cha mẹ của mình, cái này không có gì phải ngại. Nhưng lo lắng đến tính cách kỳ cục như đại ma đầu, Phượng Tuyên đành phải giúp hắn tìm cớ nói: “Sư huynh, nếu huynh thật sự sợ hãi thì khóc cũng không sao.”
Một giây sau, Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm giác eo căng thẳng, bị người ta hung ác ôm lấy.
Đèn trên tay y bất ngờ rơi xuống đất, chỉ chốc lát sau đã tắt.
Bầu trời Đông Di vĩnh viễn âm trầm, vô luận trong Ma cung thắp sáng bao nhiêu đèn, đối với hắn lúc còn nhỏ mà nói đều là đêm đen vĩnh hằng.
Đêm lạnh lẽo, tuyết rơi không hết, nhưng sau khi đèn rơi xuống mặt đất tắt, Thích Trác Ngọc lại không cảm thấy tối nữa.
Vì có một thứ thay thế ánh sáng trong đêm đen vĩnh hằng.