Nói xạo có cái rắm dùng a, Ninh Thư chính là một cái dấu chấm câu cũng không tin.
Lúc này, âm thanh ầm ĩ bên ngoài cửa ra vào của phủ công chúa càng ngày càng lớn, trong đó còn kèm theo thanh âm gào thét phẫn nộ của Đoạn Tinh Huy.
Ninh Thư trực tiếp rút dây roi bên hông đi về phía cửa lớn, roi vung ‘Bùm Bùm’ rung động.
Ninh Thư vừa ra tới, liền chứng kiến Đoạn Tinh Huy một thân hắc y trong tay cầm đao, đang giằng co với thị vệ ở cửa ra vào, xem bộ dạng hiếu thắng này là muốn xông vào phủ công chúa.
Có người cầm đao muốn xông vào nhà mình, đó là cái cảm giác gì, Ninh Thư chỉ có một cảm giác, đánh chết tên này nha.
“Lớn mật.” Ninh Thư lạnh lùng quát một tiếng, roi trong tay vung lên, trực tiếp quấn lấy đao trong tay
Đoạn Tinh Huy, tay dùng sức trực tiếp quăng thanh đao ra xa, cắm ở vách tường, thân đao run rẩy hai cái.
Một hồi công phu, đao liền không còn ở trong tay của mình rồi, Đoạn Tinh Huy sửng sốt một chút, nhìn đến vẻ mặt thanh lãnh của Ninh Thư, nàng ăn mặc y phục đơn giản nhất, một thân y phục cưỡi ngựa của nữ nhân, thoạt nhìn tư thế hiên ngang vô cùng.
Cởi bỏ y phục hoa lệ cùng cài tóc, toàn thân không có một điểm đồ vật dư thừa nào, Ân Huệ như vậy là hắn chưa từng có thấy qua, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, ánh mắt nhìn mình hết sức lạnh nhạt.
Không biết vì gì, trong lòng Đoạn Tinh Huy dâng lên một cỗ mất mát, thói quen Ân Huệ mang theo ánh mắt ái mộ, thế nhưng đồ vật quen thuộc đột nhiên biến mất, vẫn sẽ khiến lòng người buồn bã mất mát.
Đối với Đoạn Tinh Huy mà nói, có công chúa một nữ tử thân phận cao quý như vậy ái mộ, hắn cũng là một người nam nhân yêu thích hư vinh, theo lý thường đồ vật nên có lại mất đi, sẽ khiến cho hắn phẫn nộ và thất vọng.
“Mạt tướng bái kiến công chúa.” Mặc dù không muốn, Đoạn Tinh Huy vẫn nhất định phải hành lễ, chuyện này là điều Đoạn Tinh Huy không thể nào chấp nhận, hắn một người nam nhân cư nhiên hướng nữ tử, hơn nữa là thê tử tương lai của mình hành lễ, khiến cho tự tôn và cao ngạo của hắn không có cách nào tiếp nhận.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, “Mạt tướng? Đoạn Tinh Huy, chính là hoàng huynh khôi phục chức vị tướng quân của ngươi sao, mới để ngươi dám can đảm tự xưng mạt tướng.”
Ở bên trong cốt truyện, Đoạn Tinh Huy cũng không có bị Lý Ôn tước đi chức quan, nhưng hiện tại bị bãi quan, cùng thân phận Nhị Nha cũng thực xứng đôi, Ninh Thư không phúc hậu nở nụ cười, Ân Huệ công chúa người đó, còn phải khắp nơi chiếu cố tâm lý chủ nghĩa đại nam tử của Đoạn Tinh Huy.
Hiện tại Đoạn Tinh Huy đã không có thân phận khiến cho Nhị Nha ngưỡng mộ, này đối với đôi uyên ương chân ái sẽ ảnh hưởng như thế nào?
Trong lòng Đoạn Tinh Huy cứng lại, trầm thấp nói: “Thảo dân hiểu rõ công chúa oán hận thảo dân, nhưng mẫu thân của thảo dân là người vô tội.”
A tịch a, cho nên, hiện tại Đoạn Tinh Huy là muốn thay Đoạn phu nhân đòi lại công đạo sao, Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nói: “Bổn cung không có làm gì Đoạn phu nhân, coi như là làm cái gì, thì ngươi có thể làm gì nào.”
Lấy thế đè người thật sự là quá mẹ nó sung sướng, nhất là chứng kiến Đoạn Tinh Huy nắm nắm đấm chịu đựng phẫn nộ, càng muốn ở nơi ngươi đau nhất giẫm lên một chân.
Đoạn Tinh Huy ở cái vị diện này, làm nam chủ của thế giới, cảm thấy toàn bộ thế giới đều nên vây chuyển xung quanh hắn, coi mình là trung tâm.
Hiện tại bị Ninh Thư vũ nhục như vậy, trong lòng Đoạn Tinh Huy chỉ có một ý nghĩ, may mắn lúc trước không có cưới nữ nhân cùng con bò cạp có độc giống nhau này.
“Điêu dân lớn mật, xông vào phủ công chúa là có ý gì, hay là ngươi muốn làm hại Bổn cung.” Lúc Ninh Thư nói lời này, rõ ràng, thanh âm to lớn vang dội, khiến cho hai lỗ tai Đoạn Tinh Huy đều đỏ lên.
Đoạn Tinh Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, ánh mắt không chút che dấu nào mang theo thất vọng cùng chán ghét, “Ân Huệ công chúa, ta thật không ngờ ngươi là loại người như vậy, là người ngang ngược càn rỡ như thế, không biết phân biệt đúng sai, không hề có phẩm đức mà nữ tử nên có.”
“Ngươi có biết vì cái gì ta lại không thích ngươi không? Ngươi chính là như thế này, mọi cử động đều tuân theo quy củ, chính là dùng quy củ trói buộc chặt chẽ, cứng nhắc không có cảm xúc, dùng địa vị cao cao tại thượng đi khoe khoang mình khắp nơi, ngươi sinh ra không có tư cách khinh thường người khác.”
“Nhị Nha không giống như ngươi, nàng tươi sáng hoạt bát, không bày ra dáng vẻ kệch cỡm, nàng đơn thuần tốt đẹp, như một cơn gió xanh mát.”
Ninh Thư: PHỐC…
Ninh Thư bị nước miếng của mình sặc đến phổi cũng đau, đây là cái logic gì, chẳng lẽ Ân Huệ công chúa sinh ra tốt vẫn là lỗi của nàng sao, bởi vì nhận được thân phận cao quý là do ngươi sai, a tịch a, cái logic này thật làm say lòng người a.
Ninh Thư phiên dịch thoáng một phát ý tứ Đoạn Tinh Huy oa oa oa mà nói một hồi, chính là nói, ngươi nha thân phận quá cao, ép tới mức ta không thở nổi, cho nên ta không thích ngươi.
Hay lắm, Ninh Thư dựng thẳng một ngón giữa.