“Sao lại đạp chăn? Nó có tội tình gì đâu. Giận ai thì phải đạp người đó chứ.” Tuấn Anh thầm thì vô cùng dịu dàng, lại còn bóp hai bên má một cái.
Tuấn Anh ngốc như thế thì biết cái gì chứ!
“An đâu có giận.” Tôi nói nhạt nhẽo.
“Thật không?” Lại bóp má lần nữa.
Tôi gật đầu đại.
Giọng cậu ấy vô cùng du dương, tựa như đang dỗ dành em bé nhà bên, “Vậy lặp lại theo anh nhé?”
Lặp lại cái gì? Tôi không cưỡng lại được mà vừa suy nghĩ vừa chậm rãi gật đầu.
“Em hãy nói ‘hôn em đi’. Nào, ngoan!”
Đầu ngón tay tôi run rẩy, trái tim lại bắt đầu đập nảy lên ‘thình thịch’ từng tiếng dồn dập, thậm chí còn nhảy nhót loạn nhịp. Tôi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt người phía trên nhìn xuống mình vô cùng dịu dàng, ngửi được cả hương cỏ cây tươi mát tắm mình trong sương đêm thoang thoảng.
Giọng Tuấn Anh rất ngọt.
Người Tuấn Anh rất thơm.
Tôi cong ngón tay, dùng sức nắm chặt rồi nhắm mắt lại, lấy dũng khí nhẹ nhàng nỉ non.
“Hôn – Em – Đi… Ưm~”
Còn chưa dứt lời thì cánh môi mềm mại mang theo hương bạc hà mát lạnh đã hôn sâu xuống rồi. Tuấn Anh vừa hôn triền miên vừa len lỏi đan từng ngón tay vào tay tôi, bàn tay còn lại thì vuốt ve bên thái dương nhẹ nhàng.
Môi lưỡi dây dưa hồi lâu, cho đến khi nhịp thở của tôi đứt quãng mới lưu luyến tách ra, cậu ấy vẫn chưa lui người về mà hít thở nặng nè ấn từng nụ hôn lên khoé môi, hai bên má của tôi.
Trong đêm tối tĩnh lặng, hai làn hơi thở hỗn loạn quấn quýt lấy nhau như không muốn xa rời.
Chúng tôi vẫn luôn nhìn thẳng vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc.
Thật lâu, thật lâu sau, khi nhịp tim của tôi dần ổn định rồi, Tuấn Anh mới gác một đùi qua, đè nhẹ lên hai đùi trên của tôi, gần sát nơi đó. Bàn tay cậu ấy cũng trượt xuống, luồn vào trong vạt áo, đặt lên eo tôi.
Cơ thể tôi run lên nhè nhẹ, trái tim lại có dấu hiệu tăng động, tôi nín thở đợi chờ xem Tuấn Anh định làm gì tiếp theo nhưng cậu ấy chỉ để yên như vậy.
“Thở đi chứ…” Tuấn Anh cười khẽ, vuốt ve trán tôi rồi hôn xuống. “Yên tâm! Anh sẽ không làm gì hết. Đừng sợ!”
Tôi nghe lời cậu ấy, điều chỉnh hô hấp chậm rãi, nhẹ nhàng.
“Hôm nay đi chơi có vui không?”
Tôi gật đầu.
“Lần sau có muốn đi nữa không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy em phải ngoan ngoãn ăn nhiều lên. Biết chưa?”
Tôi lại gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, cánh tay chống bên cạnh vẫn luôn sờ trán, vuốt tóc tôi rất dịu dàng.
Nhắc đến chuyện đi chơi, tôi sực nhớ ra còn một chuyện quan trọng quên hỏi cậu ấy.
“Tuấn Anh ơi~”
“Ựa!” Bàn tay đặt dưới eo tôi dùng lực bóp một chút, cậu ấy cười khẽ, còn ôm ngực mà nói: “Gọi ngọt như thế là chết anh rồi!”
Tôi mím môi. Hồi nãy tâm trạng đang lâng lâng, phấn khích nên quên mất không điều chỉnh cho giọng nghiêm chỉnh lại như thường ngày.
Cậu ấy cúi xuống hít hà bên má tôi, giọng điệu oán trách: “Bỏ chữ Tuấn đi là tốt rồi… Tại sao không gọi ‘Anh ơi’? Hửm?”
Tôi không nhịn được, cứ cong môi mỉm cười mãi.
Tuấn Anh chọt chọt ngón tay lên má tôi, “Cười hoài vậy thấy cưng quá à… Nhưng mà An không hỏi luôn là chút nữa sẽ quên mất chuyện cần hỏi đấy.”
Được cậu ấy nhắc nhở, tôi liền nhớ ra, nhưng lại không biết nên mở miệng sắp xếp câu từ như thế nào để thể hiện mình là người có văn hoá.
Đúng vậy! Tôi đang muốn hỏi về một vấn đề không có văn hoá chút nào!
“Sao Tuấn Anh biết là câu hỏi?”
“Biết chứ. Chỉ khi An có gì thắc mắc mới gọi Tuấn Anh thôi. Tuấn Anh là đồ bỏ mà, khi nào An cần thì mới thèm lục lọi tìm tới thôi chứ bình thường dễ gì.”
Tôi cười rung hết cả lồng ngực.
Tuấn Anh cũng cười, lại tiếp tục hít mấy hơi bên má tôi.
“Nhưng mà An không biết nói…” Tôi khó xử úp mở.
Cậu ấy thơm ‘chụt’ lên trán tôi, dịu dàng dẫn dắt: “An nói một phần thôi. Nghĩ trong đầu xem, định hỏi chuyện gì? Từ nào dễ thì nói ra thành tiếng, từ nào khó thì im lặng cho Tuấn Anh đoán…”
Nhưng đang nói thì cậu ấy bật cười, trước khi nằm thẳng xuống bên cạnh còn không quên kéo vạt áo của tôi kín lại.
“Thôi, Tuấn Anh biết rồi. Đắn đo thế này là biết hỏi chuyện tào lao hồi chiều rồi.”
“Có đúng không?” Cậu ấy hỏi.
Tôi gật đầu hai cái.
Cậu ấy nhéo mũi tôi, “Lên tiếng đi! Gật đầu Tuấn Anh không nhìn thấy đâu.”
“…”
Không nhìn thấy sao biết tôi vừa gật đầu?
Nhưng mà tôi vẫn đáp: “Đúng.”
Tuấn Anh thu tay về, “An hay suy nghĩ thật đấy! Mấy chuyện vặt vãnh vớ vẩn sao không vứt ra sau đầu đi? Dư thời gian rảnh rỗi thì nghĩ về Tuấn Anh này.”
“Thì có liên quan tới Tuấn Anh nên nên…”
“Không liên quan!” Cậu ấy cắt ngang: “Tụi nó đều nói bậy bạ!”
“An đang thắc mắc tụi con trai chơi với nhau đều…” Nói đến đó thì cậu ấy bật cười, còn ngồi dậy mà cười.
“Công nhận khó nói thật!” Tuấn Anh cười nham nhở. “Ha ha ha…”
“Nói chuyện thô tục với bọn chó kia thì không sao, bây giờ chuyển sang nói với An, khó dùng từ quá!”
“Nói huỵch toẹt ra thì sợ An đánh giá.”
Tôi cũng ngồi dựa vào thành giường ngồi che miệng cười, sợ phát ra thành tiếng. “Bình thường Tuấn Anh cũng nói chuyện không hoa mỹ lắm đâu.”
Cậu ấy lại bật cười, hỏi lại “Thật à?”
“Ừm.”
“Vậy giờ nói tục, An nghe nổi không?”
Tôi cân nhắc, cuối cùng nhắc nhở: “An chỉ nghe thôi, đừng bắt An nói.”
“Đương nhiên.”
Cậu ấy đáp ứng xong thì…
“Tụi Tuấn Anh không phải bị thần kinh mà rảnh háng tự nhiên đi tụt quần móc con cu ra cho nhau xem đâu!”
Tôi nghe cậu ấy liến thoắng mà như sét đánh ngang trời. Vội vàng nhào tới lấy hai tay bịt kín miệng người này lại, thì thầm “Đừng có nói bậy!”
Cậu ấy chọt chọt má tôi, kéo tay tôi xuống, “Nhiêu đây mà bậy gì! Tụi Tuấn Anh toàn nói móc că…” Tôi hoảng hốt, gần như là đem bàn tay vỗ lên miệng cậu ấy, che chắn gấp gáp, dùng lực mạnh đến nỗi đè cậu ấy ngã nhào xuống nệm.
Tôi ghé xuống tai cậu ấy, xấu hổ nhưng vẫn nhắc nhở: “Đừng có nói tục!”
Tuấn Anh cười nắc nẻ, làn hơi thở ấm áp luồn vào lòng bàn tay tôi, cười đã rồi mới hôn ‘chóc’ một cái rồi gỡ xuống.
“Tuấn Anh xin phép trước rồi còn gì?”
Tôi đỡ trán, “Nhưng tục vừa thôi, Tuấn Anh nói tục quá!”
Cậu ấy lại ôm bụng mà cười. Mãi sau mới hắng giọng, hỏi: “Đã gọi là tục mà còn có tục vừa nữa hả? Đâu? An thử lặp lại câu của Tuấn Anh một cách tục vừa xem nào?”
“…”
“Nhanh đi! Tuấn Anh không biết thật. Thường ngày toàn nói như thế thôi. Bọn con trai trên lớp cũng chửi nhau như vậy còn gì.”
Tôi suy nghĩ một chút, lại cân nhắc một xíu, cuối cùng lấy can đảm nói với cậu ấy: “Tuấn Anh có thể gọi là ‘nơi đó’, hoặc ‘chỗ đó’ cũng được.”
Cậu ấy bật cười, hỏi lại: “Móc nơi đó?”
“…”
“An nghe có thấy hợp lý không?”
Nghe không hợp lý thật, nhưng mà “Tuấn Anh cứ nói như vậy đi. Tự An hiểu là được rồi.”
Cậu ấy cười cười, “Thôi được rồi. Tha cho An lần này đấy! Để Tuấn Anh nói chuyện hoa mỹ nhé?”
“Nói chung là không giống như trong đầu An nghĩ bậy bạ từ chiều tới giờ đâu.”
“…”
Tôi cãi: “An có nghĩ bậy đâu!”
“An có.” Cậu ấy bẹo má tôi, “Nghĩ xấu cho Tuấn Anh cũng là nghĩ bậy rồi.”
Giọng cậu ấy điềm tĩnh: “Tuấn Anh không như thế!”
“Chính xác hơn là tất cả bọn Tuấn Anh đều không như thế! Không phải tự nhiên… cởi… khoá quần rồi… so sánh.”
“Từ tận đầu năm ngoái, có lần chơi chung, đi xem đá gà, chỗ đó là ruộng, không có nhà vệ sinh nên cả bọn đều nhịn, đến khi một thằng rủ thì tám thằng còn lại hưởng ứng. Lúc đó vẫn nhỏ hơn bây giờ nhiều, lại còn quậy nữa, cứ đùn đẩy tranh xem thằng nào tiểu được xa hơn. Mà An cũng biết rồi đấy, tụi Tuấn Anh thằng nào thằng nấy nói tục quen rồi, đứng xếp lớp thẳng hàng như thế thì tiện miệng trêu chọc nhau xem của thằng nào to hơn vậy thôi.”
“Chuyện chỉ có như vậy.”
“Chứ không phải như An nghĩ tụi con trai chơi thân với nhau sẽ cho nhau xem cái đó đâu.”
“Tuấn Anh không hề cho ai xem hết!”
Tôi thở phào trong lòng. Đúng là tôi sợ hãi như vậy thật!
Tôi sợ Tuấn Anh đã xem qua của rất nhiều người. Lỡ của tôi không đẹp như của các bạn thì sao?
Tôi biết mình có ưu điểm là không có lông nhưng lỡ người khác cũng không có lông thì sao?
Vậy thì lấy cái gì làm ưu điểm nổi bật bây giờ?
Mọi người so sánh kích thước với nhau. Vậy có nghĩa kích cỡ sẽ là ưu điểm nổi trội sao?
Phải ăn cái gì để chim nhỏ mau lớn nhanh thành chim to đây???
“Đang nghĩ gì vậy?” Tuấn Anh kéo tôi nằm xuống rồi ôm vào lòng.
Tôi ủ rũ lắc đầu. Tôi muốn có chim to!
“Không tin Tuấn Anh à? Tuấn Anh thề là chỉ có lần đó thôi. Giỡn nhau đến khi đi vệ sinh xong là thôi. Chim nào về tổ nấy ngủ. Chứ không phải xúm nhau vào so đâu.”
“An không vui hả?”
“Haizz. Tức chết mất! Bọn chó này nói chuyện mất cảm tình ghê luôn! Sau không cho An đi chung với tụi nó nữa!”
Tôi nắm lấy vạt áo trước ngực cậu ấy, bối rối hỏi: “Vậy… vậy vậy của ai to nhất?”
Tuấn Anh: “…”
Cậu ấy im lặng mất một lúc, sau đó bất ngờ bật đèn bàn học, bóp mạnh má tôi rồi gằn giọng: “Đương nhiên là Tuấn Anh! Nhưng An hỏi chuyện này làm gì?”
Còn làm gì được nữa? Tôi muốn biết ai có tiềm năng được Tuấn Anh để ý nhất! À không! Để ý nhì! Vì hiện tại vị trí đứng nhất đã bị tôi nắm giữ trong lòng bàn tay rồi. Nhưng tôi vẫn sợ một lúc nào đó cậu ấy chuyển sang đối tượng khác cũng không có lông lại còn to hơn thì sao?
Nhưng người to nhất lại là Tuấn Anh, như vậy thì càng dễ chứ sao! Không cần phải lén lút nhìn xem người khác ăn gì nữa mà chỉ cần hỏi cậu ấy thôi.
Rất lâu rồi Tuấn Anh không dùng sức như bây giờ, tôi cố bỏ qua cảm giác đau nhói ở mặt, quyết tâm hỏi: “Vậy vậy… vậy ăn gì để chỗ… chỗ đó to hơn? Tuấn Anh thích thích thích to phải không? An An cũng… cũng muốn to!”
Nhưng cậu ấy nghe xong thì tự dưng bất động, cả người cứng đờ, mất một lúc sau mới buông tay ra vỗ nhè nhẹ lên má tôi. Cậu ấy đỡ trán, nhìn tôi chằm chằm, mặt không tỏ rõ cảm xúc, thở dài năm lần bảy lượt.
Tôi ngây người không hiểu gì hết. Chẳng lẽ chim to là bí kíp truyền thừa của dòng tộc, không được để lọt ra cho người ngoài biết?
Tuấn Anh đảo lưỡi, đẩy đẩy bên má, rồi nhếch miệng, nở một nụ cười nhạt, thậm chí là cười nửa miệng. Tôi còn hoang mang không biết đây có phải nụ cười khinh bỉ hay không thì cậu ấy đã vươn tay tắt đèn.
“Trông đợi gì ở bộ não của An cơ chứ! Là Tuấn Anh nghĩ nhiều rồi!”
“…”
Ồ… Cậu ấy khinh tôi thật!
Sau đó kéo tôi ấn vào lồng ngực, còn đem cả bộ giò cứng ngắc kẹp chặt lấy đùi của tôi, bàn tay vẫn theo thói quen vỗ lưng nhẹ nhàng.
Tôi đang định tiếp tục thắc mắc thì cậu ấy lên tiếng.
“Của An như vậy là vừa đẹp! Tuấn Anh rất thích! Vô cùng thích!”
“…”
Cậu ấy thích chú chim non nho nhỏ phấn hồng không lông của tôi sao?
Tôi tròn mắt, cảm giác sung sướng nhanh chóng lan tràn khắp phòng, len lén mỉm cười trong lòng cậu ấy.
“Còn chuyện so sánh to nhỏ là trò chơi bậy bạ của đám thiếu niên thô bỉ. Sau hôm nay An hãy quên hết đi! Đây là lệnh đấy!”
“Chỉ nên nghĩ về những chuyện tốt đẹp thôi. Như nghĩ về Tuấn Anh chẳng hạn.”
Cậu ấy kéo chăn đắp cho cả hai rồi nựng má tôi, hỏi: “Hồi nãy Tuấn Anh bóp có đau không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy xoa xoa rồi ghé xuống thơm lên một cái ‘chóc’, sau đó dịu dàng nói: “Xin lỗi nhé! Vừa rồi là Tuấn Anh lỡ tay. Thôi ngủ đi! Nay đi chơi cả ngày mệt rồi.”
Tôi mím môi cười cười mãi, sau đó lấy can đảm hôn lên cằm Tuấn Anh.
Cậu ấy cười trầm thấp trong cổ họng, bàn tay phía sau lưng tôi cũng ngưng vỗ về, khàn giọng nói: “Giá mà bây giờ đủ 18 tuổi thì tốt rồi.”
Tôi xấu hổ, tụt xuống trốn mặt vào lồng ngực ấm áp nhưng vẫn bị người phía trên đào ra, ghì xuống, hôn môi.