“Cái… cái gì!! Anh không biết mà đem Ellen đi bán rồi hả!”.
“Giờ lười nghĩ”.
“Em phải làm sao để anh nghĩ được. Phải nhanh lên. Nhỡ Ellen bị…”.
“Cô ấy cũng không phải con nít”. Mạch Đinh không nói nữa, nghiêng đầu về phía cửa sổ. Ellen, thật xin lỗi. Có một người chồng ma quỷ như vậy, Mạch Đinh cảm thấy cậu không chỉ phải xin lỗi Ellen, xin lỗi công ty, mà còn cần phải xin lỗi loài người đã để cho con quỷ này tác oai tác quái.
“Sao? Lần đầu tiên theo Yến ra ngoài làm việc thế nào?”. Mới vào công ty, Quách Bình đã hỏi. Mỗi ngày đi làm chính là lúc Mạch Đinh đều muốn mất dạng. Có rất nhiều lời không thể nói ra. Mà cũng không thể nói cho bọn Quách Bình biết hai người họ đến đâu làm việc, còn đi mượn phụ nữ nữa.
“Cũng được”.
“Không bị chửi hả?”
“Mấy người sao cứ có suy nghĩ tôi sẽ bị chửi vậy. Nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ được trọng dụng a. Mới đầu vào công ty có thể anh ta không biết tôi. Nhưng làm việc một thời gian, tôi với anh ta có khi dần dần trở thành bạn tốt không chừng”. Tất cả mọi người vội vàng quay trở lại công việc. Chả có ai muốn nghe cậu nói. Cậu hít mũi. Quay về bàn làm việc lấy điện thoại ra.
Chỗ ở của Mạch Đinh gần trường nhưng cách công ty khá xa, cũng coi như là hài lòng. Không nghĩ đến việc đổi chỗ ở. Cách công ty xa thì càng không dễ bị phát hiện mối quan hệ của cậu và An Tử Yến. Căn hộ đối diện họ đã bỏ trống rất lâu, không ai đến ở. Hôm nay sau khi tan việc về nhà, Mạch Đinh nhìn thấy có người mang đồ đạc lên. Không khỏi ngạc nhiên. Lúc đi lên trên thì thấy có hai người đứng trước cửa chỉ đạo công nhân dọn dẹp. Nhìn thấy Mạch Đinh thì lịch sự cúi chào. Người đàn ông lên tiếng trước: “Chào cậu, cậu là hàng xóm đúng không? Chúng tôi mà người mới đến. Tôi là Hứa Đức. Đây là vợ tôi, Dư Dung Mỹ”. Người phụ nữ đứng bên cạnh mỉm cười với Mạch Đinh. Thái độ lịch sự của hai người họ khiến cho Mạch Đinh thấy có cảm tình. Hai người họ tầm hai mươi. Đều là nam thanh nữ tú, rất xứng đôi vừa lứa. Hẳn là mới cưới đi. Thật là một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc.
“Xin chào, tôi là Mạch Đinh”.
“Chúng tôi vừa mới chuyển đến còn chưa biết gì nhiều. Nếu không phiền, mong hàng xóm chúng ta sẽ qua lại nhiều hơn”.
“Vâng. Nếu như các bạn muốn tìm siêu thị hay cửa hàng gần đây thì cứ hỏi tôi”. Mạch Đinh nhiệt tình lên tiếng. Có cảm giác lâu rồi mới được nói chuyện với người văn hóa.
“Cảm ơn cậu. Vậy chúng tôi làm việc đã”.
“Vâng”. Mạch Đinh vừa mở cửa vào nhà đã hướng đến chỗ An Tử Yến: “Anh có thấy không? Ở đối diện có hàng xóm mới đó”. An Tử Yến lạnh lùng: “Ờ”.
“Bây giờ náo nhiệt rồi. So với cặp Chu Cách và Elle thì tốt hơn nhiều”.
“Em thấy tốt?”
“Tạo cho người khác cảm giác không tệ. Chắc nhỏ hơn chúng ta nhỉ?”.
An Tử Yến khịt mũi: “Khuyên em nên tránh xa bọn họ một chút”.
“Họ có thù oán gì với anh hả?”
“Có mùi bẩn”. Mạch Đinh không hiểu An Tử Yến nói gì. Hắn không chê Chu Cách, ngược lại đi có ác cảm với đôi vợ chồng trẻ kia. Cái tài nghệ gì vậy?
“Sao anh biết?”
“Không biết. Trực giác thôi”.
Mạch Đinh ôm tay: “Lại còn trực giác. Anh nghĩ mình là thám tử hả?”
“Nghe giọng em ý là có thái độ với anh?”
“Anh còn nói. Em không chỉ có thái độ với anh đâu! Bình thường lúc làm việc sao anh cứ trêu em! Đừng nói là anh quên!”.
“Anh quên rồi”. Mạch Đinh xông tới liều mạng với An Tử Yến. Còn chưa đến một phút đã nghe thấy tiếng cười của cậu: “Ha ha, nhột quá. Em sai rồi. Ha ha ha”.
Dù cho không phải là mới kết hôn, nhưng có làm sao đâu. Cả hai bọn họ làm gì có ai quan tâm đến cái chuyện mới kết hôn đó.