“Quyết định như vậy đi.”
Nghiêm Ngôn nhẹ nhàng huých tay An Tử Yến .
Tô Tiểu Mễ nhắc nhở lần cuối với Mạch Đinh: “Nhất định phải nhớ kỹ những gì tôi đã dạy cho cậu, phải tự tin, nếu ngay cả bản thân cũng thấy hổ thẹn, thì sao có thể hy vọng người khác xem trọng chính mình. Đương nhiên trong việc yêu đương có gì không hiểu có thể gọi điện thoại tới hỏi tôi.”
“Ừ, được rồi, tôi đi đây.” Vừa mới định đi lại bị Tô Tiểu Mễ giữ chặt: “Còn nữa, cậu có muốn thấy ảnh chụp của tôi không, tôi gửi cho cậu qua mạng.”
“Ừ, được rồi, tôi đi đây.”
“Còn nữa, chỗ các cậu có đặc sản gì nhớ gửi cho tôi.”
“Lão tử thật sự phải đi.”
“Còn nữa, còn nữa, lần đâu tiên trông thấy tôi cậu cảm thấy thế nào? Có phải rất đẹp trai hay không?”
Cuối cùng Mạch Đinh còn kém không quỳ xuống cầu xin Tô Tiểu Mễ: “Xin anh, buông tha cho tôi đi, sắp không kịp chuyến bay rồi.”
Tô Tiểu Mễ mới buông tay ra, phất tay lia lịa với Mạch Đinh đang cầm hành lý: “Mạch Đinh, tạm biệt.”
Khi sắp vào cửa đăng ký, Mạch Đinh quay đầu lại: “Tô Tiểu Mễ, tôi quên nói cho anh một việc.”
“A?”
“Ăn ít thôi, mấy ngày nay anh béo lên nhiều.”
Dứt lời, Mạch Đinh bước đi, lưu lại Tô Tiểu Mễ mây đen đầy đầu .
Tiễn Mạch Đinh đi rồi, Tô Tiểu Mễ thở dài .
“Đi thôi.” Nghiêm Ngôn nói .
“Ừ.”
Tô Tiểu Mễ nắm tay Nghiêm Ngôn, vung a vung, vung thật cao: “Ngôn — may mà chúng mình kết hôn rồi, nếu không ban nãy thiếu chút nữa thì thua.”
“Em cũng chỉ có cái vốn này.”
“Rất muốn kết hôn lần nữa với anh, kết hôn vô số lần, luôn luôn kết hôn.”
“Vậy trước ly hôn đã.”
“Thôi quên đi.”
Hai người dưới ánh nắng chan hòa, sáng lạn mà tươi đẹp .
Đầu bên kia Mạch Đinh và An Tử Yến ngồi trên máy bay, Mạch Đinh nhìn ngắm không trung bên ngoài cửa sổ. An Tử Yến đột nhiên đứng lên, đẩy đầu Mạch Đinh, Mạch Đinh quay lại: “Làm gì vậy.”
An Tử Yến hắng hắng giọng, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên quỳ xuống đất, từ trong túi lấy nhẫn ra, cầm lấy tay Mạch Đinh: “Này, gả cho tớ thế nào!” Khẩu khí giống như có điểm không thích hợp .
Mạch Đinh bị cảnh tượng này dọa sợ tới thất kinh, tuy cậu đã từng nghĩ đến việc này, nhưng không ngờ lại có nhanh như vậy, cậu thấy khó thở, ngơ ngác nhìn An Tử Yến .
“Không muốn?” An Tử Yến đang chuẩn bị thu hồi nhẫn đứng lên .
Mạch Đinh rống to: “Cậu quỳ xuống cho tớ, ai nói không muốn.”
Mạch Đinh chà xát tay, cuối cùng không yên đưa tay cho An Tử Yến, động tác đeo nhẫn của An Tử Yến có chút thô lỗ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mạch Đinh, đeo xong An Tử Yến đứng lên, ngồi trở lại vị trí cũ. Mạch Đinh đưa tay lên trước cửa sổ, ngắm cái nhẫn: “Giờ chúng mình kết hôn có phải hơi sớm hay không.”
“Tớ cũng chưa nói phải kết hôn ngay bây giờ.”
“Ừ, tớ sẽ chờ, chờ cậu thực hiện lời hứa vào một ngày nào đó.”
“Trong lúc ấy tớ có thể đổi ý.”
“Cậu dám.”
Mạch Đinh nhào vào trong ngực An Tử Yến: “Cậu sẽ yêu tớ cả đời phải không?”
“A, hẳn là vậy.”
“Trả lời kiểu gì vậy, thật là, sao không lấy ra sớm, nói không chừng ban nãy tớ sẽ không thua Tô Tiểu Mễ.” Vẫn còn canh cánh việc này .
“Nhẫn không phải thứ lấy ra khoe khoang với người khác.”
“Đây là chuyện đáng để khoe.” Mạch Đinh nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của An Tử Yến: “An Tử Yến, cám ơn món quà này của cậu, tớ sẽ hảo hảo quý trọng.”
Tình yêu của mỗi người thì nên để mỗi người tự bảo vệ .
Nơi có cậu và tớ, sẽ có tình yêu. Tớ nguyện cùng cậu đi tới chân trời góc biển, để mỗi nơi trên thế giới này đều tràn ngập tình yêu thương .