Cô giáo sợ cô không theo kịp nên muốn để học sinh giỏi kèm học sinh kém.
Hàm Ninh Ninh không ngờ lại được gặp lại nam thần của trường.
Cô vắt hết óc nói vài câu, nhưng Minh Triết không hề đáp lại cô.
Trên đường đến đây, cô đã nghe nói rằng hotboy trường Minh Triết là Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, và là một học sinh giỏi lạnh như băng.
Không để ý tới cô là điều rất bình thường, bởi mấy người lạnh lùng đều không thèm để ý tới người khác mà.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đẹp như thế, Hàm Ninh Ninh thường hay trộm liếc nhìn cậu bé trong giờ học.
Cũng không phải là nhất kiến chung tình hay gì, mà chủ yếu là do bản năng mê cái đẹp thôi.
Cô là người phàm tục nên chỉ thích mỹ nhân.
Vào tiết học đầu tiên, hotboy trường giả vờ nghe giảng, nhưng tay lại lấy khăn ướt lau tượng đất nặn dưới gầm bàn.
Trong tiết học thứ hai, hotboy trường không thèm giả vờ giả vịt nữa, trực tiếp cúi đầu nghịch đất nặn.
Đến tiết học thứ ba, lá gan của hotboy trường ngày càng lớn hơn, trực tiếp cầm đất nặn để trên bàn, hết sờ lại hôn nó.
Ở tiết học thứ tư, đất nặn biến mất, hotboy trường chui đầu xuống dưới gầm bàn tìm suốt một tiết.
Hàm Ninh Ninh:…
Filter vỡ vụn, cô phát hiện hình như hotboy trường bị bệnh nặng.
…………
Sở Thời Từ nhận ra sự tồn tại của mình đã cản trở sự phát triển của nam nữ chính một cách muộn màng.
Thế là khi hết tiết học thứ ba, cậu lẻn đi.
Trước sau trong phòng học đều có camera giám sát nên Sở Thời Từ chạy không xa.
Sau khi Minh Triết tìm thấy cậu, cậu bé trực tiếp cột cậu vào cổ tay.
Chế ngự siêu nhân nhỏ xong, Minh Triết vừa quay đầu lại thì thấy người bạn cùng bàn mới đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
Minh Triết theo bản năng che lại bức tượng đất nặn quý giá của mình, “Có gì không?”
Hàm Ninh Ninh nhìn cậu bé, rồi nhìn món đồ chơi bằng đất nặn treo trên cổ tay cậu bé.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Cậu còn…… mang đồ chơi tới trường à?”
“Là trang sức.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, phản chiếu trên mặt Minh Triết.
Mái tóc đen mềm mại được bao phủ bởi một vầng hào quang màu cam, như thể ngay cả khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng mang theo một chút ấm áp.
Bản năng mê cái đẹp lại một lần nữa thắng thế.
Hàm Ninh Ninh hít sâu vài hơi, muốn nói chuyện với mỹ nhân, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô nhịn hồi lâu, sau đó đỏ mặt rướn người về phía trước, “Cậu với đồ chơi của cậu có tình cảm tốt thật đó, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy khóe miệng của hotboy trường hơi nhếch lên, tựa hồ đang cười.
Hàm Ninh Ninh bắt được trọng điểm, thế là chỉ vào Sở Thời Từ khen một lèo.
“Nó là do cậu nặn hả, woa, thật là một siêu nhân nhỏ dễ thương!”
“Cậu mang nó tới trường, vậy nó nhất định là một người bạn rất quan trọng của cậu!”
“Chữ M bên trên có phải là chữ cái đầu của Minh không? Hình dáng độc đáo của nó do cậu sáng tạo ư? Ôi! Có tâm quá đi.”
Vẻ mặt của Minh Triết vẫn thờ ơ như trước.
Tuy nhiên Hàm Ninh Ninh không còn diễn kịch một mình nữa, thi thoảng cậu bé sẽ “Ừm” một tiếng đáp lại.
Sở Thời Từ đọc kịch bản.
Trong nguyên tác không có viết như vậy.
Trong cuộc trò chuyện đầu tiên giữa nam nữ chính trong truyện, nữ chính giới thiệu những món ngon của quê hương mình và vẽ nên một phong cảnh nông thôn cho nam chính.
Tình yêu quê hương và sự mộc mạc, giản dị trong lời nói của cô đã thu hút sự chú ý của nam chính.
Nhưng tại sao bây giờ tất cả đều xoay quanh cậu thế này?
Cho đến khi tan học vào buổi tối, Sở Thời Từ vẫn không chờ được cảnh hoan hỉ oan gia mà mình mong đợi.
Hàm Ninh Ninh trông không được thông minh cho lắm, ngồi học mà ánh mắt cứ thất thần, vẻ mặt đờ đẫn.
Tan học thì nhìn chằm chằm vào mặt Minh Triết, hệt như bật một công tắc kỳ lạ vậy, luôn miệng thả rắm cầu vồng.
Minh Triết không giỏi đối phó với loại người này.
Sau một ngày dài, Hàm Ninh Ninh đã lôi kéo cậu bé chụp chung vài bức ảnh và còn trao đổi cả thông tin liên lạc.
Trên đường về nhà, Sở Thời Từ tổng kết kinh nghiệm cũng như bài học.
Cuối cùng cũng tìm ra vấn đề.
Trong nguyên tác, nam chính thật sự là núi băng, là ánh trăng lạnh lùng, là đoá hoa thanh cao. Khiến nữ chính chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần làm quen.
Minh Triết chỉ là ít biểu cảm và không thích nói chuyện thôi. Trên thực tế, cậu bé ngoài lạnh trong nóng, lại còn rất dễ xấu hổ nữa. Khác biệt lớn như vậy, chắc là tại bị cậu nuôi biến dị rồi. ngôn tình hài
Mặc dù Hàm Ninh Ninh không nhìn ra sự xa cách của Minh Triết là ngụy trang, nhưng cô dựa vào trực giác của dã thú để đánh thẳng vào bản chất thông qua vẻ ngoài.
Sở Thời Từ trả lại đoạn trích trong nguyên tác cho hệ thống.
“Nam chính tiêu chuẩn, liệt mặt, học giỏi × nữ chính nhiệt tình, học dốt.”
【Tôi cho cậu một cơ hội nữa để tổ chức lại ngôn ngữ.】
“?”
【Cậu đừng ship đôi này.】
“Ta không ship, CP này là mi nói trước, ta chỉ lặp lại thôi.”
【Đây là CP đối thủ! Cậu không được ship!!!】
Sở Thời Từ bị hệ thống dọa sợ, nhất thời không dám nói tiếng nào.
Từ hôm qua đến giờ, hệ thống cứ là lạ.
………
Buổi tối về nhà, Minh Triết bắt đầu làm bài tập.
Sở Thời Từ tắm xong thì ngồi cạnh đèn bàn chơi máy tính.
Cậu và “Mèo Con” đã làm bạn qua mạng được vài năm rồi nên mối quan hệ thân thiết hơn trước rất nhiều.
Cách đây không lâu có một trò chơi bắn súng mới ra, “Mèo Con” tan làm là sẽ kéo cậu chơi chung.
Sở Thời Từ đeo tai nghe bằng đất nặn, vừa chơi vừa tán gẫu: “Anh Mèo, sao dạo này anh không thường online vậy, bộ trong cục lại có việc bận hả?”
Một giọng nam hơi uể oải phát ra từ tai nghe: “Chuyện công việc không thể nói được, đây là bí mật.”
Anh ấy thoáng dừng, “À, đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu đây, về vụ án băng nhóm tội phạm kia.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chi tiết cụ thể không thể tiết lộ, đại khái là một tên tội phạm đã bị kết án mười năm tù muốn giảm án. Hắn khai ra một số chuyên gia tâm lý học và nói rằng họ cũng là tòng phạm. Nhưng qua sự điều tra của chúng tôi thì những bác sĩ, chuyên gia đó không làm gì cả, thậm chí họ còn không biết rằng có một băng nhóm tội phạm đứng đằng sau.”
“Tuy nhiên đội trưởng của chúng tôi vẫn muốn cẩn thận một chút, dù sao mạng người vô cùng quan trọng. Anh ấy nhờ tôi hỏi cậu xem có ai đã ở bên và làm gì với cậu trong hai năm qua không. Ví dụ như theo dõi, chụp lén, gửi thư đe dọa hoặc ám chỉ tâm lý đối với cậu chẳng hạn.”
Sở Thời Từ hơi sửng sốt.
Chỉ một thoáng sơ ý, cậu đã bị headshot.
“Mèo Con” gào thét: “Cậu chết nhanh như vậy, một mình tôi phải sống làm sao!”
Sở Thời Từ nhìn về phía Minh Triết đang làm bài tập.
“Anh Mèo, anh điều tra bác sĩ Trần của bệnh viện số 3 tỉnh R được không? Hơn ba mươi tuổi, rất giỏi về tâm lý học trẻ em.”
“Anh ta không có trong danh sách, cậu hoài nghi anh ta à? Anh ta tiếp cận cậu?”
“Hắn ta vẫn luôn tiếp cận Minh Triết, duy trì liên lạc qua điện thoại ít nhất hai năm rồi.”
“Mèo Con” trầm mặc một lúc, tựa hồ đang tự hỏi Sở Thời Từ rốt cuộc là ai và tại sao cậu lại biết nhiều về vòng xã giao của một đứa trẻ như thế.
Một ván trò chơi kết thúc, “Mèo Con” đồng ý yêu cầu của cậu.
“Chúng tôi tuy là cảnh sát nhưng cũng không thể tùy tiện điều tra quyền riêng tư của công dân trừ khi có tình huống đặc biệt. Nếu như cậu thật sự lo lắng, tôi sẽ hỏi thử bạn bè của tôi ở tỉnh R để xem bác sĩ Trần có tiền án gì không. Cậu cảm thấy không đúng ở đâu thì cứ liên hệ với tôi.”
Sở Thời Từ đóng máy tính và tháo tai nghe, đối diện với ánh mắt của Minh Triết.
Đôi mắt màu nâu nhạt ấy đang nhìn cậu đăm đăm, “Anh, anh đã nhắc tới bác sĩ Trần, chú ấy sao ạ?”
Sở Thời Từ thuật lại những gì “Mèo Con” đã nói với cậu bé.
Minh Triết trầm ngâm một lát, “Hai năm qua, chú ấy đã giúp những người trong nhóm thoát khỏi bóng ma.”
“Anh cũng cảm thấy chú ta khá tốt, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
Minh Triết mím môi, không nói gì.
Khi bác sĩ Trần lại gọi vào lúc mười giờ, cậu bé nói ít hơn bình thường.
Đối với người ngoài, họ sẽ chỉ nghĩ rằng thái độ của cậu bé lạnh lùng và tồi tệ.
Nhưng Sở Thời Từ biết Minh Triết đang chột dạ.
Hơn hai năm qua, bác sĩ Trần đã luôn chăm sóc cậu bé rất chu đáo.
Minh Triết nghe lời anh trai mình 100%.
Đồng thời cũng cảm thấy áy náy vì đã nghi ngờ bác sĩ Trần.
Một giờ sáng, Minh Triết hoàn thành công việc trong ngày.
Cậu bé nằm nghiêng trên giường, lặng lẽ nhìn Sở Thời Từ trên chiếc giường bùn nhỏ.
Thật lâu sau, trong phòng vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Anh à, anh rất thích Hàm Ninh Ninh.”
Sở Thời Từ đang chơi răn săn mồi trên điện thoại bằng đất nặn, “Thích chứ, em không thích hả?”
Minh Triết nắm cậu trong tay, “Em với cô ấy, anh thích ai hơn?”
Đầu rắn cắn được đuôi rắn, trò chơi kết thúc.
Sở Thời Từ ngẩng đầu, “Em đang ghen đấy à?”
Minh Triết không nói gì.
Sở Thời Từ vỗ vỗ cậu bé, “Anh chỉ cảm thấy cô bé khá tốt, em và cô bé có thể làm bạn.”
“Có anh là đủ rồi.”
“Đâu có giống nhau, anh là một món đồ chơi nhỏ, còn cô bé là một nữ sinh. Em là con người, đâu thể dành cả đời với một món đồ chơi được.”
Sở Thời Từ nói được nửa chừng, chợt nghi ngờ híp mắt lại, “Tiểu Triết, đừng nói là em nổi lên tâm tư gì đó với món đồ chơi như anh nha?”
Minh Triết khó hiểu cau mày, “Tâm tư gì ạ?”
“Muốn yêu đương với món đồ chơi nhỏ.”
Minh Triết ngẩn người, đưa tay ra ước lượng.
Tượng đất nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của cậu bé nữa là, cậu bé phải biến thái lắm mới có thể có cái suy nghĩ đó với tượng đất nhỏ.
“Không có, chỉ là em có tính chiếm hữu mạnh thôi.”
Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu còn tưởng rằng mình đã dẫn dắt đứa trẻ đi sai đường rồi chứ.
Hệ thống ló đầu ra, nói một câu đầy thâm ý,【Cậu mừng cái gì, lúc này cậu nên đau lòng mới đúng.】
“Tại sao?”
【Tôi còn đang rối lắm, đợi khi nào tôi suy nghĩ kỹ rồi tôi sẽ nói cho cậu biết. Việc này thật sự rất khó làm. Đầu óc cậu sạch sẽ một chút thì tôi đâu có phải rối rắm như thế này!】
【Cậu coi lại mình đi, tư tưởng không thể trong sáng xíu nào sao, bộ không đồi trụy là cậu chết hay gì!?】
“…Mỗi lần vào phòng tối mi đều điên cuồng cạy khóa, đến cả đại hội thể thao của bạn thân mình mà mi cũng không muốn bỏ lỡ, mi có quyền gì nói ta.”
Hệ thống tự biết đuối lý nên không nói nữa.
Nó rất kỳ quặc.
Sở Thời Từ tựa hồ loáng thoáng bắt được gì đó.
Nhưng bên trên có một tầng sương mù bao phủ, nhất thời cậu cũng không rõ đấy là gì.
Trong lòng cứ có linh cảm xấu.
…………
Hàm Ninh Ninh đã theo học tại trường trung học trọng điểm của tỉnh được hai tuần rồi.
Kế hoạch ban đầu của cô là hòa nhập với các bạn cùng lớp.
Nhưng vì giành được sự sủng ái duy nhất của hotboy trường mà cô đã trở thành tình địch của tất cả nữ sinh trong trường.
Cô bị mấy nữ sinh cuối cấp gọi vào rừng cây nhỏ, sau đó cô và các bạn học kết thành một khối.
Lý do là Hàm Ninh Ninh muốn nhìn mỹ nhân lạnh lùng cười nên đã mua một hộp quần áo búp bê trên mạng và tặng nó cho Minh Triết.
Trong giờ nghỉ trưa, Minh Triết mặc váy cho tượng đất nhỏ, Hàm Ninh Ninh thì ở bên cạnh chụp ảnh.
Trong mắt Minh Triết chỉ có anh trai siêu nhân mặc váy nữ.
Còn trong mắt Hàm Ninh Ninh chỉ có nam chính mỹ nhân.
Cái cảm giác quen thuộc này khiến Sở Thời Từ sững sờ tại chỗ.
Cậu không biết nên quan tâm việc mình mặc đồ nữ hay là tìm hiểu lý do tại sao mọi nam chính nào đều muốn cậu mặc váy trước.
Không ai để ý tới tượng đất nhỏ, người ngoài chỉ chú ý đến nam nữ chính.
Ánh nắng chiếu vào hai người, họ nhìn nhau cười, hình ảnh trông đẹp vô cùng.
Sau đó, Hàm Ninh Ninh đã tạo ra một làn sóng thù hận lớn.
Hiệp đầu tiên của trận đấu, một chọi ba, Hàm Ninh Ninh thắng.
Cô bụm chiếc mũi đang chảy máu vì bị đánh, tung tăng trở về lớp học.
Mỹ nhân lạnh lùng đang nằm trên bàn thì thầm với tượng đất nhỏ, trên mặt còn treo một nụ cười nhạt.
Thấy cô quay lại, cậu bé lập tức ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hàm Ninh Ninh phát hiện bạn cùng bàn của mình là một dị nhân, giống như bị bệnh gì đó nặng lắm.
Lúc nào cũng thích chơi với người đất.
Được cái có gương mặt đẹp, con người cũng không tệ, thỏa mãn những tưởng tượng của cô về nam chính trong tiểu thuyết.
Hàm Ninh Ninh ngồi xuống, lau máu mũi: “Không có gì, không có gì, đừng để ý tới tớ, hai người nói chuyện tiếp đi.”
Tiếp xúc với nhau một thời gian, Minh Triết không còn có ác cảm với cô nữa.
Minh Triết đưa qua một tờ giấy, “Có người đánh cậu, ai?”
Nói đến đánh nhau, Hàm Ninh Ninh ưỡn ngực, lập tức hăng hái lên.
“Cái này không gọi là bị đánh, cái này gọi là Huân chương Dũng cảm. Mấy con nhỏ đó kéo tớ vào bụi cây, định lột quần áo của tớ ra chụp ảnh. Sao tớ có thể nhịn được? Binh binh bốp bốp mấy cú, triple kill, còn đều là cuối cấp. Cậu không thấy đâu, hời ơi, tớ lợi hại muốn chết luôn.”
Sở Thời Từ, người đang giả chết trên bàn, không nhịn được phì cười.
Hàm Ninh Ninh nghi ngờ nhìn xung quanh, “Vừa rồi có ai đó đang cười đúng không?”
Khi ánh mắt lại nhìn về phía khuôn mặt của Minh Triết, Hàm Ninh Ninh sững sờ tại chỗ.
Lần đầu tiên, trên gương mặt thiếu biểu cảm ấy lộ ra một nụ cười rõ rệt. Tựa như ánh mặt trời ấm áp chiếu vào sông băng, mang đến cho người này một chút sức sống trẻ trung.
Hàm Ninh Ninh sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng móc điện thoại ra, “Đúng rồi, cứ như vậy. Đẹp quá, để tớ chụp một tấm làm kỉ niệm.”
Nụ cười của Minh Triết tới nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc đã biến trở về bộ dáng lãnh đạm trước đó.
Cậu bé đề nghị giúp Hàm Ninh Ninh xử lý chuyện bị bắt nạt.
Hàm Ninh Ninh vỗ ngực, “Tớ đã từng làm trùm trong thôn đấy nhá, bởi vậy cậu đừng lo, tớ có thể xử lý được.”
Sở Thời Từ nghiêng người, lén nhìn sự tương tác của họ.
Lần này cậu không có ship CP, tại cậu cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hệ thống dạo tới dạo lui đi ngang qua, trên tay ôm một tài liệu.
Nó tiến lên, ho khan vài tiếng, 【Tôi đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy đương sự như cậu vẫn có quyền được biết rõ mọi chuyện. Việc này rất nghiêm trọng, vậy nên cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.】
Sở Thời Từ nhìn nam nữ chính đang trò chuyện, thản nhiên đáp: “Mi muốn nói gì, ta thân kinh bách chiến, chịu đựng được hết.”
【Linh hồn của Minh Triết và Tô Triết Ngạn có độ trùng khớp trăm phần trăm thằng bé chính là người đàn ông của cậu mà người đàn ông của cậu đang trò chuyện với cô gái khác.】
Hệ thống một hơi nói xong liền ném tài liệu chạy mất dép.
Sở Thời Từ:…
Cậu nói sao mà cậu cứ cảm thấy kỳ quái.
Theo Minh Triết lớn lên, cậu luôn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, hoá ra là cậu đã nhìn thấy Tô Triết Ngạn qua Minh Triết.
Sở Thời Từ mở giao diện, nhìn chòng chọc vào 78 điểm giá trị sức sống trên đó.
Tăng lên, cố mà tăng lên cho tao!