Dư Tư Nhạc nhìn đề bài, nằm trên bàn trà, trả lời một cách nghiêm túc. Cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ bong bóng khẽ mở khẽ khép khiến người ta nhìn mà muốn cắn một cái.
“Em tính rất giỏi. Nhưng em vẫn bỏ quên một điều, nhìn vấn đề thì phải suy nghĩ từ nhiều góc độ khác nhau. Em thử đứng trên quan điểm của người khác nghĩ xem, đáp án của đề này sẽ trở nên đơn giản, cũng không phức tạp như trong suy nghĩ.” Ngòi bút vòng một vòng lên điều kiện mà Dư Tư Nhạc không chú ý tới. Du Lăng Thần luôn dùng cách đơn giản nhất để dạy cô, nhanh chóng tính ra đáp án.
Sau đó, anh lại giảng một đề khác cho cô.
Dư Tư Nhạc dám đảm bảo trăm phần trăm rằng Du Lăng Thần mà đổi nghề làm thầy giáo thì chắc chắn sẽ được đông đảo học sinh chào đón! Không chừng còn có thể được bầu là thầy giáo đẹp trai nhất năm.
Thừa dịp trong đầu còn ghi nhớ cách bước giải, Dư Tư Nhạc vùi đầu vào làm, cầm bút lên viết từng bước vào sách bài tập.
Du Lăng Thần dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, cất thỏa thuận thu mua vào ngăn kéo, khóa lại.
“Tiểu Nhạc, tối nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn.”
Không về nhà ăn? Vậy cũng tốt, Dư Tư Nhạc đỡ phải xuống bếp.
Thật ra thì cô vô cùng muốn ăn ở quán ăn vỉa hè, hay là thịt nướng…
Đã lâu chưa ăn, rất nhớ.
Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào tây trang quý giá trên người anh hai. Mặc quần áo thế này đi ăn ở quán ăn vỉa hè? Suy nghĩ một chút là thấy kỳ lạ rồi. Huống hồ anh hai quen ăn món ăn ngon ở nhà hàng cấp năm sao, bảo anh đi ăn thứ này, chắc là anh sẽ không thích, Tới lúc đó anh lại hỏi sao cô muốn tới ăn ở quán ăn vỉa hè mới là chuyện khiến người ta đau đầu nhất.
“Em thì sao cũng được.” Cuối cùng, Dư Tư Nhạc nói ra những lời này.
“Vậy anh kêu người đặt cơm tây.”
…
Nhà hàng có thể khiến Du Lăng Thần tới ăn thì dù là tiếng tăm hay là hương vị tuyệt đối là trong trăm có một.
Du Lăng Thần có cái lưỡi quý giá, về mặt ăn uống thì vô cùng soi mói.
Mỗi lần đi với anh tới nhà hàng ăn cơm, trong lòng Dư Tư Nhạc đều có thêm một chút nghi ngờ rằng vì sao anh hai có thể ăn được đồ cô nấu? Cô không chính thức học nấu ăn với đầu bếp, đồ nấu ra có thể miễn cưỡng ăn được, hoàn toàn không hơn hai chữ “mỹ vị” này được. Vậy mà anh hai vẫn cứ có vẻ vô cùng thích ăn.
Có đôi khi, Dư Tư Nhạc sẽ nghĩ…Ăn món ăn cô nấu thật uất ức cho anh hai.
Đêm, mưa bụi bay bay đầy trời.
Cả thành phố chìm trong làn mưa, cơn mưa bụi như làn sương, bồng bềnh như làn lụa trắng.
Mây đen khắp trời, hạt mưa rơi xuống càng lúc càng lớn.
Khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng thì thấy người đi đường tránh mưa đứng đầy hai bên đường.
Như bức tranh thủy mặc, thành phố phồn hoa vào lúc này bị mờ đi bởi cơn mưa.
Cách Dư Tư Nhạc không xa có hai mẹ con. Cậu bé nắm chặt tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa xối ướt nhưng lại cười vô cùng rực rỡ, “Mẹ, cuộc thi cuối kỳ hôm nay con được một trăm điểm. Mẹ thưởng cho con xe hơi điều khiển từ xa được không?”
Giọng cậu bé tràn đầy ngây thơ.
Dư Tư Nhạc nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cậu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Người mẹ nhéo mặt cậu bé một chút, “Ngoan, thi được một trăm điểm thì mẹ chắc chắn mua đồ chơi cho con. Chẳng lẽ mẹ nói không giữ lời à?”
“Mẹ là tốt nhất!” Cậu bé ôm tay mẹ làm nũng.
Dư Tư Nhạc nhìn cảnh này tới mê mẩn.
Trong đồng tử nổi lên chút hâm mộ.
Cô lớn lên trong cô nhi viện, không từng được hưởng thụ sự ấm áp của tình thân. Mỗi khi thấy người ta cưng chiều con mình, trong lòng đều tự nhiên sinh ra cảm xúc hâm mộ. Thứ cô không có, chỉ nhìn cũng được.
Cảm xúc của Dư Tư Nhạc không thoát khỏi mắt Du Lăng Thần.
Anh ôm vai cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, mở cửa xe, nói: “Vào nhanh đi, đừng để dính nước mưa.”
Du Lăng Thần hơi khom người, cố gắng dùng thân thể ngăn cản mưa gió cho Dư Tư Nhạc.