Lăng Phong đáp:
– Không tin nàng có thể hỏi sư nương. Vậy nên đêm nay nàng lưu lại bồi tiếp ta cũng là chuyện hợp lí, mặc dù chúng ta là phu thê.”
Tạ Lâm Lan reo lên :
– Thật nha. Có sư nương cho phép, chuyện của chúng ta chắc chắn sẽ có nhiều hy vọng rồi.”
Lăng Phong cười hỏi : Nàng bây giờ lại cao hứng sao?”
Sắc mặt Tạ Lâm Lan đột nhiên u ám lại :
– Lăng lang, chàng sẽ cưới ta chứ ?”
Lăng Phong liền trả lời :
– Nhìn nàng kìa, chẳng lẽ nàng cho rằng Lăng Phong này từ trước đến nay đều nói lời vô nghĩa? Ta thân là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh. Hơn nữa, ta không lấy nàng thì còn có thể lấy ai?”
Tạ Lâm Lan vẫn còn một chút u ám, rầu rĩ nói :
– Ta là nữ nhân không trong sạch. Ta không thể dành cho ngươi lần đầu tiên.” Nói lời này, Tạ Lâm Lan hai vành mắt đỏ hồng lên.
Lăng Phong thấy nàng bộ dạng đau khổ, thật muốn đem chuyện nói ra hết. Nhưng cân nhắc lợi hại, hắn lại nhẫn nại. Chỉ tại lúc trước chính mình vô dụng không làm nàng tỉnh để giải độc, khiến bây giờ tình hình thật rối loạn.
Nếu bây giờ mới nói sự thật, Tạ Lâm Lan nhất định sẽ xem thường mình, thậm chí có thể trở mặt ngay. Nhẫn nhịn, chỉ có thể nhẫn nhịn. Lăng Phong liền tìm lời khác để an ủi nàng, khiến nàng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Tạ Lâm Lan được Lăng Phong vừa an vủi vừa vuốt ve, nhất thời tâm tình cởi mở, ánh mắt sáng ngời, thần thái hoan hỉ, gương mặt ửng hồng. Lăng Phong liền tiến tới hôn nhẹ, cười nói :
– Bảo bối yêu, hay đêm nay tiếp tục luyện nội công.”
Tạ Lâm Lan khuôn mặt đỏ bừng, nàng biết Lăng Phong nói luyện nội công chính là ngự nữ song tu, vậy nên run giọng nói :
– Lăng lang, thật sự hôm nay thiếp không thể luyện được nữa, chàng tha cho thiếp đi !”
Lăng Phong cảm thấy kỳ lạ liền cầm lấy bàn tay nàng, thôi động nội tức coi tình hình trong cơ thể nàng, Tạ Lâm Lan không nghĩ tới công lực của Lăng Phong thâm hậu đến thế, chân khí như thủy triều lướt qua toàn thân, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Lăng Phong biết nguyên nhân là do hợp tu, nàng đối với chân khí của Lăng Phong sinh ra cảm ứng, trầm ngâm nói:
– Bảo bối yêu, nàng xem xem có phải có dấu hiệu nguyên âm đã bị ta hấp thụ?”
Tạ Lâm Lan mơ hồ nói:
– Không có, thiếp được phu quân trợ giúp, nguyên âm bảo toàn sung mãn, lĩnh hội được long hổ giao hội rất là kì diệu, công lực đại tiến!”
Lăng Phong suy nghĩ nói :
– Đúng vậy, nguyên âm sung mãn tại sao lại mệt mỏi không thể tiếp tục?”
Tạ Lâm Lan xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, dính chặt vào Lăng Phong khẽ kêu:
– Thiếp thân thể bình thường, sao chịu được sự ân sủng tới tấp như thế của tướng công !”
Lăng Phong lúc này mới minh bạch, nguyên lai Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh có thể bồi bổ sức lực, tu dưỡng sinh lực bền bỉ, nội lực tăng tiến, nhưng thân thể sẽ bị mỏi mệt. Kỳ quái là mình vì sao tinh thần luôn dồi dào , tùy lúc là có thể lâm chiến, Tạ Lâm Lan thỏ thẻ nói:
– Phu quân chính là thiên phú dị bẩm, mới có thể trăm trận không mệt. “
Lăng Phong liền ôm chặt lấy nàng, ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì thiên phú dị bẩm?”
Tạ Lam Lan thẹn thùng nói:
– Thế gian có loại người trời sanh âm dương nhị khí tinh tuần, tính dục tràn đầy mãnh liệt, phu quân chính là người như thế, cho nên thiếp khó có thể thụ nhận…”
Lăng Phong cười khổ đáp:
– Nàng nói như vậy, nếu sau này ta muốn tận hứng thì đều không được !”
Tạ Lâm Lan cười quyết rũ nói:
– Sao lại không được, phu quân chỉ cần
nói thiếp sẽ tìm mấy tỉ muội nữa đồng thời cùng chàng bồi tiếp! Mười người không đủ thì hai mươi người, một trăm người.”
Lăng Phong nghe xong ngẩn ra, cẩn thận coi vẻ mặt nàng:
– Hảo nương tử của ta, nàng không sợ người khác giành giật tướng công sao?”
Tạ Lâm Lan kiều mị nói:
– Thiếp biết tướng công thủy chung thương yêu thiếp, cho nên không sợ !”
Lăng Phong than thở:
– Nàng bảo ta tới đâu tìm được nữ tử ngốc như nàng chứ?”
Tạ Lâm Lan si ngốc nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt toát ra vẻ điên đảo say mê, chậm rãi đưa lên đôi môi đỏ mọng, ôn nhu hôn Lăng Phong. Lăng Phong ôm thân thể mềm mại của nàng, trong mũi tràng ngập thể hương say lòng người, thần long dưới khố cựa mình vươn đầu chọc vào tiểu phúc Tạ Lâm Lan, nhỏ giọng nói bên tai nàng :
– Bảo bối, nàng tựa hồ có thể bồi tiếp một hồi nữa.”
Tạ Lâm Lan thân thể càng ngày càng nhu nhuyễn, mùi thơm trên cơ thể càng ngày càng đậm, thanh âm yếu ớt nói :
– Tướng công, thiếp có lòng nhưng khí lực không đủ , thiếp dùng miệng thay thế được không?”
Lăng Phong gật đầu, Tạ Lâm Lan hạ gối quỳ xuống, khuôn mặt ửng hồng cởi đai lưng Lăng Phong ra. Lăng Phong bỏ đi áo ngoài, Tạ Lâm Lan nhìn hạ thân Lăng Phong , mị nhãn như tơ nói :
– Thiếp yêu cây bổng tử của tướng công chết mất! “
Lăng Phong mỉm cười, ngả ngớn véo nhẹ vào đôi má đỏ ửng của nàng.
Tạ Lâm Lan anh khẩu mặc dù cực kỳ mê người, nhưng Lăng Phong dù sao dục hỏa cũng khó nhịn, liền rút thần long như cây gậy sắt nóng hổi ra khỏi miệng nàng, nói :
– Nằm xuống đi “
Tạ Lâm Lan không rõ ý của hắn, thấy vẻ mặt Lăng Phong nghiêm túc, vội vàng làm theo. Lăng Phong cởi quần dài của nàng ra, hạ thân Tạ Lâm Lan cũng là một mảng mơ hồ. Lăng Phong trong lòng cười thầm , tách hai chân nàng ra, Tạ Lâm Lan Cả người run rẩy, nhỏ giọng kêu :
– Phu quân…”
Lăng Phong áp lên thân thể nàng, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Trong miệng Tạ Lâm Lan còn lưu lại mùi vị, Lăng Phong tận tình thưởng thức, lại đem thóa dịch chuyển qua, Tạ Lâm Lan tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhu thuận đưa chiếc lưỡi thơm tho ra, Lăng Phong gắt gao quấn lấy, thúc đẩy nội tức, long hổ tương tranh . Lăng Phong không thương tiếc hút lấy nguyên âm của nàng, tăng cường nguyên dương vốn cường đại của mình, Tạ Lâm mở rộng thân tâm mặc ý cho Lăng Phong hấp thụ. Cảm giác mệt mỏi lúc trước hoàn toàn tan biến, thần long tại nội thể nàng lại nhất trụ kình thiên, Tạ Lâm Lan cảm giác được biến hóa của Lăng Phong, a a rên rỉ không ngớt. Lăng Phong buông chiếc lưỡi thơm tho, dụng sức đĩnh động hạ thân , đắc ý hắc hắc cười lớn. Tạ Lâm Lan âm thanh kiều mị nói:
– Chúc mừng phu quân luyên thành kim thương không đổ cái thế thần công “
Lăng Phong nghĩ thầm đây có lẽ mới chính là kim thương không đổ chân chính, hết sức vui mừng, mở rộng hai chân Tạ Lâm Lan điên cuồng tiến xuất. Đào nguyên khê khẩu (tự tưởng tượng đi +_+) mẫn cảm của Tạ Lâm Lan biến thành đỏ hồng vô cùng kinh diễm, nàng đã đạt tới cực nhạc cảnh giới giảng giải trong Tiêu Dao Ngự Nữ tâm kinh, hoàn toàn không biết đến chuyện ngoại thân, ra sức đĩnh động hạ thân, xoay tròn hai bên trái phải.
Tạ Lâm Lan đang trong trạng thái mơ hồ , Lăng Phong lại điên cuồng công kích như vũ bão , qua một hồi cuồng phong bạo vũ, chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng không kìm được la hét, Lăng Phong nắm ở bắp đùi săn chắc đầy đặn của nàng, dùng sức kéo nàng áp vào ngực mình, xuất xuất nhập nhập, cười nói:
– Bảo bối, đây là một trong mười tám tư thế ghi lại trong Ngự Nữ song tu tâm pháp, nàng có thích không?”
Tạ Lâm Lan đĩnh động hạ thân mê loạn kêu lên :
– Thích! Thiếp thích!” Đột nhiên lại cau mày cuồng hô:
– Phu quân! Thiếp ra!” Mật hồ từng trận từng trận co rút, phun ra một dòng tân dịch nồng đậm ướt át.
Lăng Phong “ai da” một tiếng, không khỏi tự mình đắc ý, chẳng ngờ nàng lại ra nhanh như vậy, biết đây là tinh hoa nguyên âm của nàng, trong Tiêu Dao Ngự Nữ tâm kinh có ghi lại nữ tử nếu đạt đến cảnh giới này, nhất định sẽ một lòng, vĩnh viến không thay đổi.
Lăng Phong mặc dù không lo lắng Tạ Lâm Lan sẽ phản bội, nhưng cũng rất vui mừng. Tạ Lâm Lan gương mặt tái nhợt, vừa sướng khoái lại vừa có chút thống khổ, Lăng Phong cúi xuống hút hết tân dịch còn sót lại trên cơ thể nàng, chỉ cảm thấy một cỗ dương khí hùng hậu truyền vào hạ thân, thần long càng thêm bành trướng, diện mục hung mãnh dữ tợn khiến Lăng Phong phải giật mình thầm kinh hãi. Hắn lại đem đôi chân thon dài Tạ Lâm Lan tách ra, đột nhiên một mạch đâm tới nhụy hoa, sau đó ra sức trìu tống.
Tạ Lâm Lan hét lên một tiếng thống khổ, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Lăng Phong thấy vậy vội vàng rút ra, ôm nàng nói:
– Bảo bối ngoan, nàng đừng khóc, tướng công yêu nàng.”
Tạ Lâm Lan nép ở trong lòng Lăng Phong, từ từ ngưng tiếng khóc, xoay người lại nhìn hắn, nói:
– Tướng công, tiện thiếp phía trước không được nữa rồi, chàng dụng phía sau đi.”
Lăng Phong hôn lên thân thể nàng, ôn nhu nói :
– Bảo bối, nàng ngủ đi , đêm nay tướng công không tiếp tục nữa.”
Tạ Lâm Lan hô hấp bình tĩnh trở lại , lập tức tiến vào giấc ngủ. Lăng Phong ngồi dậy, nhìn xuống hạ thân thần long vẫn không chịu hạ hỏa, cười khổ một cái, sau đó chậm rãi thu nhiếp tâm thần tiến vào công tu.
Tiến vào trạng thái quy miên tu luyện, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi động tĩnh bên ngoài, Lăng Phong biết công lực của mình đã có tiến triển rất lớn, không nhanh không chậm vận khởi chu thiên.
Mười hai đại tiểu chu thiên vận hành xong, Lăng Phong phỏng chừng trời cũng sắp sáng, liền thu hồi nội tức. Tạ Lâm Lan vẫn đang ngủ ngon lành, gương mặt như hoa, đáng yêu vô cùng. Lăng Phong khẽ mỉm cười, bước xuống giường, cầm lấy trường kiếm bước ra ngoài cửa phòng.
Phương đông một vùng lờ mờ, Lăng Phong thân thể khoan khoái, vặn lưng một cái thật mạnh.
Lúc này còn chưa có đệ tử thức dậy, Lăng Phong đem Độc Cô Cửu Kiếm luyện qua hai lượt, đột nhiên nghe thấy tiếng động từ trong phòng ngủ phía tiền viện phát ra. Lăng Phong đi tới hành lang lắng nghe động tĩnh, “két” một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra, chỉ thấy sư nương từ bên trong bước ra ngoài.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 48: Sư nương tỷ tỷ
