“Tuy ông ấy đã quyên góp hết tài sản cho đất nước, nhưng chắc hẳn trong tay ông vẫn còn mấy thứ này.”
Hình như giám đốc căn cứ có quen biết với thuyền vương Đường La, nói chuyện không quá cố kỵ: “Mời cậu tới đây, chính là muốn cầu cạnh cậu. Đồ vật chuẩn bị rất nhiều, nếu cậu cảm thấy có thể làm được, không cần biết ông ấy lấy ra thứ gì, nhưng cậu cứ việc nhận lấy. Nếu không làm được, ông ấy cũng nói vẫn sẽ tặng cho cậu một món đồ, để cậu không phí thời gian, cậu cứ nhận đi, đừng khách sáo với ông ấy.”
Gặp một lần là có thể nhận được một món quà, thuyền vương Đường La này chiếm cứ một phương, quả nhiên không tầm thường.
Vệ Ách không quan tâm đến việc thuyền vương Đường La sẵn sàng đưa ra bao nhiêu đồ, mà là nghĩ tới một chuyện khác:
Trước khi đến căn cứ Long Môn, Vệ Ách đã nhờ Giải Nguyên Chân tìm thầy Liễu.
Giải Nguyên Chân cũng không thất hứa, không chỉ đích thân thử mà còn trở về Long Hổ Sơn một chuyến để nhờ trưởng bối xem bói. Bởi vì liên quan đến cấm địa người sống, kết quả của việc bói toán đều là: “Không dấu vết không có cách”. Giải Nguyên Chân và trưởng bối sư môn không hiểu quẻ này, chỉ có thể nói thật.
Thang máy trơn bóng như gương chiếu ra bóng dáng của Vệ Ách.
—— nếu thuyền vương Đường La có thể tìm ra nhiều truyền nhân giang hồ như vậy, vậy ông cũng có cách tìm ra thầy Liễu là người phái nào không?
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, ting một tiếng nhỏ mở ra.
Vì là chuyện riêng tư, giám đốc căn cứ không thể đi cùng Vệ Ách đi vào nên chỉ đưa cậu đến cửa. Sau khi bước vào, Vệ Ách thấy một căn phòng sạch sẽ, thắp một vài nén hương, mấy bài vị được thờ phượng trên bàn bát tiên kiểu cũ. Thuyền vương mặc đường trang ngồi xổm trên mặt đất trêu chọc một con vẹt trong lồng.
Sau khi Vệ Ách đi vào thì ông ấn hai đầu gối đứng dậy, bảo Vệ Ách ngồi xuống.
“Vệ Ách, tôi nghe nói cậu cũng là người Phúc Kiến. Cậu biết Nam Dương không?” Đường La vỗ đầu gối bèn hỏi.
Khi ông nói chuyện, cố tình chuyển sang phương ngữ Phúc Kiến có chút xa lạ. Có lẽ cảm thấy Vệ Ách cũng đến từ Phúc Kiến, nghe tiếng Phúc Kiến sẽ thấy thân thiết hơn.
Vệ Ách im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đã quên tiếng Phúc Kiến.”
Nghe câu này của Vệ Ách, vẻ kinh ngạc thoáng qua khuôn mặt của Đường La, sau đó ông mỉm cười: “Đúng rồi đúng rồi, tôi đã quên rằng những người trẻ hiện giờ ít khi dùng tiếng Phúc Kiến. Ôi, tôi ít khi trở về, đừng thấy lạ quá.”
Vệ Ách không giải thích, chỉ chờ ông nói ra ý đồ.
Đường La trầm ngâm một lát, nói thẳng: “Gần đây tôi vẫn xem thân thủ của cậu, thân pháp rất nhanh nhẹn dứt khoát, bên này tôi có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ. Khi tôi đến Nam Dương là vì một việc đáng tiếc của sư môn —— cũng là chuyện sư tỷ của tôi không thể buông bỏ.”
Hóa ra thứ Mai Phái luyện sớm nhất, không chỉ có công phu “Mai Hoa Bát Quái Chưởng”.
Còn có một môn công phu thần kỳ khác.
Nhưng chưởng pháp này rất khó luyện tập, càng luyện càng khó nắm bắt được. Lúc trước chưởng môn Mai Phái còn có thể luyện được một hai chiêu thức, sau này không thể luyện được chiêu nào. Sư phụ Đường La là cha của Mai Nhất Hà, chưởng môn Bát Quái Chưởng Mai Định Sơn của Mai Phái là một người lý lẽ cứng nhắc.
Vì đã từng bị người ta chế nhạo, đường đường là Mai Phái, ngay cả võ học Mai Phái thực sự của mình cũng không biết.
Sợ rằng là võ thuật giả được truyền lại.
Mai Định Sơn bị kích thích đến mức từ đó dốc lòng nghiên cứu môn công pháp đó.
Dốc cả bầu tâm huyết, dần dần trở nên si ngốc. Kết quả trong một lần đi Điền Nam giải quyết một chuyện cũ, bị một người làm bùa ngải ở Nam Dương ám hại trở về thì chết đột ngột. Trước khi chết vẫn còn nhắc tới chuyện này, trong Mai Phái không ai học được võ công thực sự của Mai Phái, hổ thẹn với tổ tiên, cho dù phơi thây nơi hoang dã, cũng không bao giờ chôn cất vào phần mộ của tổ tiên.
Chuyện này trở thành việc đáng tiếc của Mai Phái.
Khi còn trẻ Đường La đến Nam Dương, gây nên một trận gió tanh mưa máu ở Nam Dương, chỉ vì đào ba thước đất tìm ra kẻ làm bùa ngải báo thù cho sư phụ, nhưng vẫn không có kết quả.
Còn sư tỷ Mai Nhất Hà không thể làm tan đi nỗi nuối tiếc đó của cha mình, mấy chục năm sau vẫn nối gót cha mình, khổ sở nghiên cứu môn công phu đó.
“Chuyện là như thế, tôi tự biết rõ phân lượng của mình, cho tôi tám đời cũng không luyện được thứ này.” Đường La nói thẳng. Nếu cậu có thể luyện thành công pháp, chấn hưng và hoàn thành tiếc nuối của Mai Phái chúng tôi. Tuy tôi đã quyên góp tài sản của mình, nhưng không có người anh em nào từ hội thương mại ở phía Đông Nam sẽ không nể mặt tôi. Nếu cậu đồng ý, cậu muốn cái gì tôi cho cậu cái đó! Hàng tỷ đô la, đạo cụ quỷ quái, muốn cái gì có cái đó! Cục kiểm soát không thể cho cậu, tôi có thể cho cậu.”
Đường La vừa dứt lời đã đặt một hộp gỗ đàn hương lên bàn.
Vệ Ách nhận lấy hộp mở ra, bỗng nhiên động tác dừng lại.
Chỉ thấy trong hộp đặt chính là hai quyển sách cũ, một quyển không trọn vẹn giống như nhặt về từ một quầy hàng trên đường, còn một quyển kia thì hoàn hảo.
Đường La ở phía đối diện dời mắt sang lồng vẹt.
Vệ Ách vô cảm liếc nhìn ông, lấy ra hai quyển sách mỏng từ trong hộp, lật qua quyển sách không trọn vẹn, cậu đặt nó sang một bên —— trong tập tranh ảnh đó thì mười cái thiếu chín. Nếu tập tranh không trọn vẹn thì nhiều năm không ai trong Mai Phái luyện thành cũng là chuyện bình thường.
Còn lại là khẩu quyết công pháp kèm theo.
Trái lại công pháp khẩu quyết thì hoàn chỉnh, nhưng vừa mở ra, các dòng chữ đều méo mó kỳ lạ không cách nào đọc được.
“Cái gì đây?”
“Không biết.” Đường La trả lời rất dứt khoát.
Vệ Ách: “…”
Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đường La đối diện mình, con ngươi đỏ sậm giãn ra và khuôn mặt vô cảm kết hợp với nhau tràn đầy vẻ nhìn đồ ngốc.
Đường La có chút xấu hổ, sau đó nói ra một chuyện khó tin: “Có người nói cho tôi biết, tìm hi vọng học được Tề Công pháp thì tìm ở phó bản tiếp theo của khu vực Trung Châu.”
Vệ Ách: “…”
Chẳng trách tìm tới cậu.
Nếu thuyền vương của thương hội Đông Nam không bị Alzheimer hay bị hãm hại lừa gạt, tin tức mà ông nhận được là sự thật. Người muốn tập hợp tất cả võ học và tái tạo công pháp của Mai Phái, đầu tiên không chỉ phải có tài năng võ thuật cực cao, mà còn có thể sống sót ra khỏi phó bản.
Mà cậu vừa mới qua phó bản ba sao, vừa khéo lại có thân thủ không tồi.
“Tôi biết rằng vào phó bản chắc chắn rất nguy hiểm.” Đường La nói, ông khom lưng, trực tiếp kéo ra một chiếc hộp bạc nặng nề từ dưới bàn lên, rầm một tiếng đặt lên mặt bàn: “Ba năm qua Đường La tôi cũng sưu tầm không ít đồ vật kỳ lạ —— cậu nhìn thử xem, thấy cái nào được thì cứ lấy đi. Chỉ cần cậu thực sự học được, bằng lòng để lại cho Mai Phái một phần truyền thừa xem hiểu là được!”
Đường La vừa nói xong mạnh mẽ nhấc nắp hộp bạc.
Ngay khi chiếc hộp bạc được mở ra, sợi xích sắt gỉ màu đỏ khóa tượng thần của quỷ quái trong cơ thể Vệ Ách đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ lạ —— cùng lúc đó, thần tượng của quỷ quái cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong máu thịt của cậu.