Hứa Hàn Thiên không đáp, bình tĩnh nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, cho đến khi mặt trời treo trên cao từ từ lặn xuống mực nước biển, hoàng hôn đỏ rực cả một vùng trời.
Ngày mai, chính là khoảng thời gian cuối cùng.
*
“Ngày mai, chính là ngày cuối cùng mà chúng ta ở lại chương trình, chắc hẳn mọi người đều nhớ rõ các khách mời đã đưa ra rất nhiều lựa chọn trước đó, nhưng câu trả lời vẫn chưa được công bố.”
Trong phòng quan sát, với cuốn sổ trước mặt và chiếc điều khiển từ xa trên tay, Vạn Gia Lỗi bắt đầu tiết lộ câu đố cho khán giả.
Thời gian quay ngược trở lại căn nhà nhỏ trong thôn, màn ảnh bắt đầu công bố thứ tự cho sao từ thấp đến cao.
Chu Hủ Sinh cho Tiêu Kỳ, 4 sao.
Ôn Tuấn và Liễu Thanh Vận cho nhau 4 sao.
Tô Mông Mông cho Hứa Hàn Thiên 4 sao rưỡi, Hứa Hàn Thiên cho Tô Mông Mông 4 sao.
Khán giả đều biết rõ, trong số đó tình bạn là nhiều nhất, nhưng họ càng tò mò hơn, đôi tình nhân đáng ghét kia sẽ cho đối phương bao nhiêu sao.
Màn hình video chuyển cảnh, từng ngôi sao sáng lên, số sao mà Hình U nhận được nhảy từ 1 đến 5.
Năm ngôi sao, fan CP bình tĩnh tỏ vẻ: “Bình thường thôi, nằm trong dự đoán.”
Tiếp theo sẽ là Hình U cho sao Minh Trầm.
Một sao, hai sao…
“Đing, đing, đinh, đing…”
Khi ngôi sao đến vị trí thứ tư, fan CP đã đổ mồ hôi điên cuồng, nội tâm không ngừng cầu nguyện thêm một sao nữa.
Cho đến khi một tiếng “Đing” vang lên, toàn bộ ngôi sao xám được thắp sáng, là 5 sao!
[Aaaaaaaaa tui biết ngay mà, Nam Trầm Bắc U hướng về phía nhau] [Mị đã nói rồi, thanh mai trúc mã mãi đỉnh] [Đây là tình yêu thần tiên gì dzậy, cách màn hình mà cũng cảm thấy rất ngọt]Các cấp sao là giá trị hài lòng mà họ dành cho nhau khi là một cặp, 5 sao có nghĩa là họ mãi là đối tượng yêu đương hoàn hảo nhất trong lòng đối phương!
Kế tiếp, thời gian trở lại ngày “Thử thách tạo dáng chụp ảnh đôi”, các khách mời đã gửi tin nhắn cho nhau.
“Rất nhiều khán giả đã nói rằng Hình U gửi tin nhắn cho tất cả mọi người, nhưng duy chỉ có Minh Trầm là không gửi, cho đến khi cô ấy tích lũy đủ 100 điểm, cô ấy đã gửi một loạt icon cho Minh Trầm.”
“Vậy thì chúng ta hãy cùng nhìn xem, rốt cuộc điều gì đã ảnh hưởng đến quyết định của Hình U?”
Về nguyên nhân, trên mạng đã thảo luận ra kết quả từ lâu, nhưng vẫn chưa được kiểm chứng. Hôm nay, cuối cùng tổ tiết mục cũng đã vén màn nhiệm vụ bí mật mà khán giả chờ đợi bấy lâu.
Màn hình chuyển cảnh, ngay lập tức trở về ngày đầu tiên của show tình yêu.
Trong phong bì mà Hình U nhận được sau khi vào căn phòng bí mật chỉ có một câu:【Không được phép gửi tin nhắn cho Minh Trầm.】
Fan hâm mộ:???
Con mẹ nó! Là hố của tổ tiết mục!
Vì nhiệm vụ này, tổ tiết mục của Tình yêu phi khoa học đã bị fan CP mắng cho một trận.
Tưởng Tử Dục không hề hoang mang, huy động acc clone, chẳng mấy chốc, gió trong khu bình luận đổi sang chiều ngược lại: “Đã cưỡng chế thành như vậy mà vẫn không ngăn được việc hai người đó thành lập đội, có thể thấy, CP mà tôi ship là tường thành vững chắc không gì phá vỡ nổi!”
[Hahaha nhiệm vụ thú vị thật, không hổ danh là Tình yêu phi khoa học] [Trong điều kiện khó khăn như vậy mà vẫn có thể thành công lập đội nhiều lần, Nam Trầm Bắc U real không cần ship] [Cảm ơn tổ tiết mục đã làm cho tui hạnh phúc]Đáng tiếc nhất chính là, chương trình chỉ còn lại một ngày cuối cùng, người xem hận không thể khiến tổ tiết mục làm thêm phần tiếp theo.
[Dù sao cũng đã thể hiện được “phi khoa học” rồi, có thể nào làm nốt luôn “tình yêu” được không?] [Cười chết, nhiệt liệt đề cử Minh Trầm Trầm và Hình U U đi sang bên cạnh tham gia show Tình yêu cuồng nhiệt] [Tui mạnh dạn đề cử show vợ chồng]Sự cuồng nhiệt của khu bình luận gần như bao trùm cả màn hình.
Giữa những cảm xúc không nỡ ấy, mặt trời vẫn sẽ mọc từ phía đông như đã định, mở ra ngày cuối cùng của cuộc hành trình.
*
Gió biển phất phơ, hơi nóng ập vào mặt.
Ngay từ sáng sớm, các khách mời ăn mặc chỉnh tề được sắp xếp tập trung tại bãi biển để chụp ảnh tập thể cho buổi ghi hình cuối cùng.
Các cô gái đều mặc váy với nhiều kiểu dáng khác nhau, một số màu sắc rực rỡ, một số thanh lịch và tinh tế.
Hình U đội một chiếc mũ ngư dân che kín đầu, ánh nắng mạnh bên ngoài khiến cô không nhịn được mà lấy ra chiếc kính râm màu xám trong túi xách.
Chiếc váy dài màu vàng cô mặc hôm nay có thiết kế cổ chéo, thắt đai voan mỏng quanh hông, tạo thành đường cong ngay eo nhỏ.
Khi gió biển thổi qua, làn váy múa uyển chuyển, dáng người thướt tha đứng ở đó chính là một phong cảnh.
Ảnh nhóm được chia thành hai hàng, con gái đứng phía trước và con trai đứng phía sau, còn về phần ai đứng đối với ai thì do họ tự sắp xếp.
Một lát nữa tia nắng sẽ mạnh hơn, bọn họ cần phải tranh thủ thời gian.
Một số người không quá thân nhau đang thảo luận, nói rằng mình đứng ở đâu cũng được.
Trái lại, Minh Trầm không hề khách khí, duỗi cánh tay dài kéo mục tiêu đến bên cạnh mình, tuyên bố chủ quyền một cách trần trụi.
Khi chụp ảnh, Minh Trầm đứng sau Hình U, nhiếp ảnh gia bảo mọi người nhìn vào ống kính.
Ngay sau khi màn trập “tách tách” vài tiếng, một số bức ảnh hoàn chỉnh xuất hiện trên máy ảnh, Minh Trầm vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên người người phía trước.
Ảnh nhóm được chụp ở nhiều tư thế, lúc sau là chụp đơn, các khách mời có thể tự do lưu ảnh từ nhiếp ảnh gia.
Ngày hôm qua các cô đã chụp không ít, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ngoài miệng các cô đều nói mình không chụp nhiều.
Phó Diệc Bạch: “Chẳng phải cả buổi chiều hôm qua các chị đã chụp rồi sao? Sao hôm nay lại nói mình chưa chụp?”
Tô Mông Mông: “Cậu thì biết cái gì, hôm nay mặc váy nên không giống nhau.”
Đối với con gái mà nói, số lượng ảnh được tính theo các kiểu quần áo khác nhau.
[Cười ná thở, từ hôm nay trở đi, trích dẫn câu nói của trai thẳng Bạch Bạch lại tăng thêm một cái] [Mấy anh con trai nên hiểu biết chút, con gái thay quần áo khác chính là làm mới bản thân] [Có người vò đầu bức tóc hỏi số lượng ảnh chụp, có người đã lẻn đến tầng khí quyển rồi*]*Nghĩa là người sau hiểu biết hơn hẳn người trước, người trước còn đang khó hiểu thì người sau đã vọt lên trên từ lâu rồi.
Chẳng hạn như, Minh Trầm.
Trong lúc Phó Diệc Bạch còn đang ngỡ ngàng trước thể chất thần kỳ “không ngại nóng lạnh” của các cô gái khi chụp ảnh, thì Minh Trầm đã thuần thục đi theo Tiểu Khổng Tước của mình làm nhân vật chính trên máy ảnh.
Hai người này có giá trị nhan sắc cao, lại ăn ảnh, nhiếp ảnh gia vui vẻ, xách máy ảnh chạy theo sau.
Khi được nhiếp ảnh gia nhắc đổi tư thế, Hình U đã tháo kính râm xuống, sau đó quay đầu đeo cho Minh Trầm: “Cứ chụp thế này”.
[Huhuhu sau lần che lỗ tai thì bây giờ lại đến trao đổi kính râm] [Tui đã quá mệt mỏi khi phải nói ra năm chữ “đôi tình nhân đáng ghét” này rồiiii] [Người ta là đến để du lịch, còn hai người họ đến để hưởng tuần trăng mật]Mặc dù đều là du lịch và vui chơi, nhưng ý nghĩa của hai cái này hoàn toàn khác nhau.
Buổi chiều, tổ tiết mục sắp xếp cho khách mời tự đi chợ hải sản để mua hải sản tươi sống mang về chế biến.
Bọn họ có nhiều người, đứng chung dễ gây tắc đường nên chia nhau ra mua, nếu đã mua cái gì thì sẽ nhắn trong nhóm để tránh lặp lại.
Minh Trầm đưa Hình U đến thẳng khu tôm, mục tiêu rõ ràng: “Tôm tích được chứ?”
“Ăn ngon, nhưng mà khó bóc.” Đây là cảm nghĩ duy nhất của Hình U.
“Tôi có để cậu bóc sao?” Minh Trầm chậc một tiếng, trực tiếp yêu cầu ông chủ cân và đóng gói.
Hình U hiểu được ẩn ý của anh.
Hai ngày nay, mỗi lần ăn hải sản đều là Minh Trầm bóc cho cô, bản thân cô cũng chưa từng động tay.
Có trời làm chứng, đây tuyệt đối không phải do cô chủ động yêu cầu.
Dường như kể từ ngày mặc đồ đôi, Minh Trầm đột nhiên thay đổi, nhất là hai ngày nay, anh đối xử với cô quá tốt.
Hình U thầm đoán mò, thực sự không hiểu nổi nguyên nhân làm anh thay đổi, nhân lúc mọi người xung quanh không chú ý, cô ghé vào tai anh rồi hỏi: “Có phải gần đây cậu làm chuyện gì trái với lương tâm không?”
Minh Trầm: “?”
Hình U hơi híp mắt, ánh mắt dò xét đảo quanh người anh: “Đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy…”
Tục ngữ nói: Đang yên đang lành mà giúp đỡ thì không phải lừa gạt cũng là trộm cắp.
Ông chủ đưa tôm tươi đã đóng gói, Minh Trầm đưa tay nhận lấy, sau khi cầm chắc thì hỏi ngược lại cô: “Trước kia tôi không đối xử tốt với cậu à?”
“Trước kia cậu đã làm gì thì trong lòng cậu rõ nhất.” Hình U nghĩ, cô đã dùng giọng điệu thế này rồi, Minh Trầm nên hiện nguyên hình đi?
Thế mà điều đầu tiên anh làm là im lặng, sau đó cong môi, dịu dàng nói: “Vậy lúc trở về tôi sẽ ngẫm lại một chút.”
Hình U: “!”
Người này bị cái gì ám vào người rồi sao?
Mọi người đồng tâm hiệp lực, chẳng mấy chốc đã mua đủ hải sản mang về chế biến.
Để mọi người được thưởng thức món ngon chính hiệu, tổ tiết mục không để bọn họ tự làm mà giao cho đầu bếp chuyên nghiệp người địa phương làm hải sản, địa điểm là ở khách sạn bên cạnh biệt thự.
Khách sạn này có cách bài trí tinh tế, không gian đẹp, buổi tối còn có ca sĩ ngồi trên ban công ngoài trời chơi guitar.
Khán giả trước màn hình bị cảnh đẹp lãng mạn trong ống kính thu hút, hận không thể xuyên qua màn hình thay khách mời ngồi ở đó nghe hát trong làn gió buổi tối.
Nhưng đối với khách mời mà nói, đêm nay là bữa tối chia tay của họ.
Bàn ăn là bàn tròn xoay, Hình U lại ngồi bên cạnh Minh Trầm.
Minh Trầm nói được làm được, hoàn toàn không để Hình U bóc một con tôm nào.
Hình U gắp thịt tôm cho vào miệng, lúc này mới phát hiện vài người ngồi đối diện đang nhìn bọn họ, cô ho khan một tiếng, suýt chút nữa làm mình sặc chết.
Động tĩnh này càng thu hút nhiều sự chú ý và lời hỏi han, Hình U vội vàng lắc đầu: “Không sao, vừa rồi hương vị của cái kia có chút xông lên não.”
Cô thuận tay cầm ly nước bên cạnh đưa lên miệng.
Trong ly vẫn còn một nửa, sau khi uống cạn, Hình U phát hiện những ánh nhìn đó không những không dời đi mà còn rất sâu xa.
Hình U: “?”
Nhìn chằm chằm cô làm gì?
Chẳng lẽ cô ăn cái gì không cẩn thận nên dính lên mặt?
Ở đây không có gương để soi, Hình U bình tĩnh rút khăn giấy lau khóe miệng, ánh mắt xung quang dần tản đi, cô nghĩ mình đã đoán đúng rồi.
Người bên cạnh đột nhiên hỏi: “Uống ngon không?”
Hình U cho rằng anh đang hỏi về hương vị của đồ uống, thuận miệng nói, “Cũng được.”
Mình Trầm “Ừ” một tiếng, anh rót đầy ly rỗng, sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm: “Hương vị quả thật không tồi.”
Hành động này khiến Hình U kinh ngạc: “Đó là ly…”
Đợi đã, đây không phải ly của cô.
Ly của cô được đặt ở bên trái, vẫn còn hơn nửa ly chưa chạm vào, Hình U hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Thế mà cô lại cầm nhầm ly của Minh Trầm, còn uống hết sạch trước mặt rất nhiều người.
Điên mất thôi!
Loại tình huống này không dễ giải thích.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều chưa nói gì, bản thân cô cũng không thể lặp lại chủ đề này, trông như đang cố tình.
Thấy Minh Trầm còn định cho ăn tiếp, Hình U nói nhỏ: “Để tôi tự làm đi.”
Cũng may là bữa tiệc hải sản không được phát sóng trực tiếp, bằng không cô chỉ có thể di cư thẳng đến sao Hỏa.
Đợi mọi người dùng bữa xong, chương trình phát sóng trực tiếp sẽ được mở lần nữa.
Phong cảnh ở đây thật tuyệt, bọn họ lười không muốn di chuyển, để nhân viên dọn dẹp các khay thức ăn còn lại trên bàn, ngồi quanh bàn tròn cũng có thể vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu.
Tô Mông Mông đề nghị: “Ấy, hay là mỗi người chúng ta hát một bài đi? Trong số chúng ta cũng có một vài người có tiếng trong giới âm nhạc mà.”
Theo như thông tin mà đại chúng đều biết.
Ôn Tuấn là ca sĩ, Phó Diệc Bạch ra mắt trong nhóm nhạc nam, hát và nhảy đều có thể.
Hạ Úy Lam từng hát nhạc phim trong bộ phim truyền hình mà cô ta đóng vai chính.
Còn Minh Trầm, từ con đường âm nhạc nhảy sang làng giải trí, ngoài chuyên môn diễn xuất, anh còn tổ chức concert cá nhân vào mỗi dịp sinh nhật, khả năng ca hát của anh rất xuất sắc.
Tiêu Kỳ sợ mình bị mất mặt, là người đầu tiên giơ tay tuyên bố: “Chất giọng của tôi không tốt.”
Tiêu Kỳ xinh đẹp và có vóc dáng hoàn hảo, nhưng tiếc là giọng hát của cô ấy luôn lạc nhịp.
Tô Mông Mông chỉ đưa ra đề nghị, cũng không miễn cưỡng ai, Phó Diệc Bạch nể mặt nhất, cậu ta ngồi xuống ghế đẩu chân cao rồi điều chỉnh micro: “Mọi người muốn nghe bài gì?”
Tô Mông Mông hỏi: “Bài gì cũng được?”
Phó Diệc Bạch nói: “Miễn là tôi có thể.”
Cậu ta là người đầu tiên đi lên, mọi người cũng không cố tình làm khó, chọn một trong những bài hát của chính Phó Diệc Bạch.
Fan hâm mộ của Phó Diệc Bạch không ngờ xem show tình yêu mà cũng có thể được hưởng phúc lợi này, cảm kích không thôi với đề nghị của Tô Mông Mông.
Có Phó Diệc Bạch làm gương, Ôn Tuấn là người thứ hai đi lên.
Đúng lúc này, có người ồn ào yêu cầu ca khúc múa vuông*, ở lĩnh vực mà mình am hiểu thì năng lực ứng biến của Ôn Tuấn rất giỏi, ngay lập tức hát ca khúc múa vuông thành một phong cách khác.
*Múa vuông: là một loại hình thể dục nhịp điệu, trong múa vuông thì có rất nhiều ca khúc để nhảy lắm, mà chắc tác giả không ghi rõ hay sao ấy, mọi người có thể lên youtube coi thử nha.
Tô Mông Mông là người thứ ba đi lên, cô ấy cất giọng tiêm phòng cho mọi người trước: “Tôi ngồi ở đây là để cho mọi người bêu xấu đó.”
Cô ấy luôn có tính cách như vậy, trước hết nói sơ qua những lời này, cho dù có hát lệch nhịp cũng sẽ không bị ai mắng.
Sau khi bài hát kết thúc, Hình U dẫn đầu vỗ tay khen ngợi Tô Mông Mông, những người khác cũng cho cô ấy mặt mũi.
“Tiếp theo là ai đây? Còn người nào muốn lên không?”
Hình U vừa mới trải một màn xấu hổ trên bàn ăn, không hề có ý định lên sân khấu, ánh mắt lơ đãng nhìn hết cái này đến cái kia.
Thật trùng hợp, bắt gặp ngay ánh mắt của Minh Trầm.
Là thanh mai, cô đã từng có được rất nhiều đặc quyền.
Chẳng hạn như khi Minh Trầm sáng tác một bài hát, cô sẽ tham gia vào đó, chẳng hạn như khi Minh Trầm hoàn thành một bản nhạc piano mới, cô sẽ là người nghe đầu tiên.
Ngược lại, Minh Trầm cũng là người nghe đầu tiên của cô.
Những đặc quyền đó chấm dứt đột ngột sau khi cô đi du học.
Hiện tại, cô đã không thể nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không được nghe anh hát gần như vậy.
Kỷ niệm ùa về trong tâm trí, Hình U thấy anh lặng lẽ nói với mình một câu.
Mới đầu vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Minh Trầm đứng dậy, Hình U mới chợt hiểu ra khẩu hình miệng của anh, một câu đơn giản.
Anh là đang hỏi: “Muốn nghe không?”
Cô gật đầu không chút do dự, cũng lặng lẽ nói: “Rất muốn.”
Không phải muốn, mà là rất muốn.
Minh Trầm thấy ca sĩ đứng dưới cầu thang cầm đàn guitar, mới nói vài ba câu, đối phương đã cho anh mượn cây đàn một cách sảng khoái.
Minh Trầm ngồi trên ghế cao điều chỉnh dây đàn, Phó Diệc Bạch không thể chờ nổi nữa: “Để em chọn bài cho.”
Sau khi gảy thử dây đàn, Minh Trầm cũng không ngẩng đầu lên mà thẳng thừng bác bỏ yêu cầu: “Tôi không có nói là có thể chọn bài.”
Phó Diệc Bạch biết rõ người này tiêu chuẩn kép, lập tức sửa miệng: “Vậy để U U chọn đi, để chị ấy chọn chắc được chứ hả?”
Minh Trầm từ tốn điều chỉnh vị trí và độ cao của micro, anh nói, “Không được.”
Cái gì? Ngay cả danh hiệu Hình U cũng không sử dụng được sao?
Phó Diệc Bạch vò đầu nói đùa: “Anh Trầm, chẳng lẽ anh không tự tin với bản thân mình?”
“Không phải đâu.” Hình U không nhịn được mà lên tiếng thay anh, Minh Trầm không bao giờ thất bại trong ca hát.
Sau một khoảng thời gian dài xa cách, cô rất mong được nghe anh hát ở một khoảng cách gần như vậy.
Sau khi mọi thứ được điều chỉnh xong, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thậm chí là hàng trăm hàng ngàn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, Minh Trầm gảy dây đàn, đoạn dạo đầu dẫn ra lời bài hát.
“Ngắm nhìn em đã trở thành một thói quen.”
“Âm thầm lặng lẽ dõi theo em.”
“Em thường có những biểu cảm thật đáng yêu.”
“Chúng ta đã trộm cười ngây ngô ở nơi góc phố.”
Giọng ca vừa cất lên, những người quen thuộc với bài hát gốc đều biết Minh Trầm đã thay đổi giai điệu.
Điệu nhạc thâm tình sâu lắng trở nên tươi vui, rót vào đó là sức sống của tuổi trẻ, như thể đưa họ trở lại thời học sinh, hướng tới một tương lai tốt đẹp vô tận.
Minh Trầm ngồi trên sân khấu, gió đêm thổi qua ngọn tóc, bóng dáng quen thuộc nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm, ánh sáng mơ hồ lộ ra một chút dịu dàng, chiếu sáng sân khấu chật hẹp.
Lời bài hát dần dần đi đến cao trào, Minh Trầm hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy sao nhắm chuẩn vào một người.
Niềm vui tự đáy lòng hiện rõ trên khuôn mặt, khóe môi anh cong lên, mỉm cười cất tiếng hát:
“Chúng ta sẽ trao nhau những cái ôm thâm tình.”
“Chúng ta sẽ mãi bên nhau cho đến khi già đi.”
“Chỉ cần có thể yêu em, vậy là đã đủ.”
Ngay giây phút này, cuối cùng Hình U cũng đã biết, dù là qua bao nhiêu cái sáu năm, nhưng vào lúc nhìn thấy Minh Trầm, cô vẫn sẽ đắm chìm.
Cảm giác này rất kỳ diệu, như thể có ai đó điều khiển nhịp tim cô.
Thích một người như vậy, căn bản là không khó