Anh tự đeo vào cổ mình, nhìn chai Coca trong ngực cô không nói gì, quay người đi tới bếp điện. Thẩm Tây Thừa cầm chảo, bên trong là món bắp cải sào, âm thanh xì xèo vang lên cùng mùi thơm sộc vào mũi Khúc Yên.
Cô tiến lại gần anh, thắt lại dây tạp dề trên người anh. Giọng nói chứa sự quan tâm:“Cột lại mới an toàn.”
Anh không quá để ý đến tạp dề, vì hôm nay anh mặc áo phông dài tay, chất liệu của áo cũng rất tốt nên chỉ đeo phòng tránh dầu bắn tới. Lý lo mà anh lấy tạp dề là muốn đến gần cô thôi. Nào ngờ Khúc Yên lại còn kỹ lưỡng mà cẩn thẩn hơn cả anh.
Động tác nhỏ ở sau lưng anh dịu dàng nhưng anh lại có chút ngứa ngáy, lực đạo khi cột dây cũng rất nhẹ, giống như là lông vũ lướt qua trên lưng anh. Anh hơi dao động, động tác trên tay đột nhiên cứng đờ, di chuyển một cách máy móc, trái tim tự giác đập loạn.
Cô đứng cạnh anh nghiên đầu nhìn món sào bắp cải, nhìn món đang làm khác là món thịt chiên giòn, trầm trồ tán thưởng:“Chú Thẩm giỏi thật đấy. Sau này cháu sẽ tìm bạn trai cũng giỏi như chú Thẩm vậy. Cháu cũng muốn được bạn trai nấu cho mình.”
“Không có ai cả.” Anh tập trung làm đồ ăn, vừa trả lời cô.
Cô nghiên đầu lên nhìn anh, góc nhìn này sự tuấn tú anh càng được phóng đại hơn. Cô không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại:“Dạ?”
Anh bá đạo, liếc nhìn cô đáp:“Không ai có thể so sánh cùng tôi.”
Cô bĩu cô:“Lỡ sâu này thật sự có người giỏi bằng chú thì sao?”
Anh không nói gì, tắt bếp đổ đồ ăn ra dĩa nhỏ đem đến bàn ăn cách đó không xa. Anh lên tiếng:“Thì chỉ có thể là tôi.”
Khúc Yên nếm món đầu tiên, vị ngon cùng hơi ngọt nhẹ của miếng thịt chiên giòn làm cô rất thích. Kể từ khi về Trung Hoa đến giờ, Khúc Yên chưa ngày nào có thể nhịn ăn. Hầu như đều làm những món cô yêu thích, thật sự là kiềm lòng không đặn mà.
Trong suốt buổi ăn Khúc Yên kể những chuyện trên trời dưới đất, anh không phá hủy bầu không khí hòa hợp này mà chỉ sau những câu cô nói, anh đều sẽ “Ừ” một tiếng.
Thuận tay cô gắp miếng thịt cho anh, đơn thuần nói:“Chú ăn nhiều vào.”
Khúc Yên không suy nghĩ gì, cũng không nhìn đến anh đang trầm mặt mà nhìn bát cơm mình, mí mắt hơi động.
Cô tiếp tục gắp món khác mà ăn. Khúc Yên nào biết Thẩm Tây Thừa rất ưa sạch sẽ thế mà anh chỉ nhìn một hồi khóe môi lại hơi cong lên.
Sau đó anh gắp món Khúc Yên cho vào bát mình bỏ vào miệng, gia vị vẫn như cũ nhưng thêm chút tâm tư của cô vào, vẫn chưa có ai được vinh hạnh được anh mời ăn riêng, cũng như sẽ không dẫn bất kì ai về nhà mở buổi nấu nướng. Khúc Yên là người đầu tiên anh dẫn về nhà nấu cho ăn cũng là người đầu tiên dám gắp đồ ăn bỏ vào bát anh.
Điều ấy cứ ngỡ là không xảy ra.
Đương nhiên nếu có, thì chắc là người Thẩm Tây Thừa coi trọng.