Ngọc Huyên thơ thẩn một hồi, mắt vẫn nhìn lên những quả hồng đương chín tới.
“Năm xưa lúc ở Khúc Băng giúp nông dân trồng ngô ngọt, bọn em từng thòm thèm gốc táo xanh nhà Trình lão gia, quả vừa giòn vừa ngọt, còn bàn nhau chạy đi hái trộm.”
Y khẽ lắc đầu cười, đoạn nhẹ nhàng kéo tay Khung Dực bước đi.
Lát sau, Ngọc Huyên khẽ siết tay hắn một cái rồi nói nhỏ:
“Em cũng vậy.”
Khung Dực im lặng, chân vẫn bước đều nhưng người lại quay sang hôn lên thái dương y một hơi dài. Ngọc Huyên nghiêng đầu đón nhận, tay thì vòng sang ôm lưng hắn.
Em cũng như anh. Em cũng nhớ Đại Thương.
Khi họ về đến nhà thì cũng đã xế chiều. Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Nam Biên này rất đẹp. Cổng gỗ chạm hoa văn sơn đỏ đặc trưng kiến trúc Kinh Lạc, tường đá bám rêu xanh, mái ngói cong cong phủ đầy dây leo. Từ ngoài nhìn vào trong còn thấy thấp thoáng mái đình ngoài sân để uống trà, chưa kể cơ man nào là lá xanh, hoa cỏ tràn trề sức sống.
“Để em thổi cơm rồi xào hoa bí, sau đó đun lại siêu cá kho là chiều nay ăn cơm được rồi!”
Ngọc Huyên đẩy cửa bước vào rồi quay lại sau lưng nói với Khung Dực, không nhìn thấy trong sân đã có hai người đang đứng tự lúc nào.
“Hoàng tử.”
Y giật mình quay lại. A Châu và Nguyễn Huỳnh lập tức quỳ xuống hành lễ một cách trang nghiêm.
“A Châu, Nguyễn Huỳnh! Hai người…”
Khung Dực nhìn gương mặt nghiêm trọng của hai người nọ, đột nhiên linh tính trỗi dậy trong lòng, hai bàn tay cũng giật nhẹ.
“Hoàng tử, xin mau chóng cùng chúng thần về tư viện của tri phủ Nam Biên. Vua chủ cho gọi gấp.”
Ngưng một chút, A Châu đánh mắt qua Khung Dực rồi cúi đầu bổ sung:
“Cả ngài và Nhị vương tử đều phải lập tức quay về.”
Ngọc Huyên sững người ra. Khung Dực thấy thế bèn bước lại, tay ôm lấy bờ vai gầy gầy của người ta. Y cúi xuống nhìn rổ hoa bí vàng trên tay, sau đó quyết tâm ngẩng mặt lên rồi bảo:
“Ăn xong bữa cơm rồi hẵng đi.”
Ngọc Huyên bước nhanh vào nhà, đi thẳng vào bếp, lục đà lục đục bắc nồi, vo gạo thổi cơm. Khung Dực cũng lẳng lặng theo vào, tự giác ôm rổ hoa đi rửa.
Nguyễn Huỳnh hơi sốt ruột, đưa mắt nhìn A Châu dò hỏi. A Châu thì ngược lại, nàng không cáu bẳn như mọi lần mà chỉ bước lại phía đình nhỏ ngoài sân, thong thả ngồi xuống ngắm hoa, chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, nồi cơm đã sôi ùng ục. Ngọc Huyên nhấc siêu cá kho lên bếp đun lại một lần, còn hoa bí thì để ráo nước rồi xào với tỏi. Y nghĩ nghĩ rồi quyết định làm thêm một tô trứng hấp, rắc hành lá xắt nhuyễn xanh mướt cùng vài lát ớt đỏ au lên trên.
Khung Dực dọn chén ra bàn, lấy luôn cho A Châu và Nguyễn Huỳnh.
Bữa cơm này, nói là cơm trưa thì quá muộn, mà nói là cơm chiều thì quá sớm. Tuy vậy, cả Ngọc Huyên lẫn Khung Dực đều ăn rất ngon lành. A Châu và Nguyễn Huỳnh thì cả buổi chỉ cắm mặt vào bát cơm, không ai dám nói tiếng nào.
“Hoa bí xào ngon mà, phải không anh?” Ngọc Huyên đá đá chân Khung Dực, mặt vênh lên tự đắc. Khung Dực bật cười, gắp một đũa to cho vào chén y, sau đó gắp tiếp cho mình rồi gật gù:
“Ngon thật!”
Bữa cơm dù ăn nhanh hay chậm, đến sau cùng vẫn phải ăn xong. Ngọc Huyên đem chén bát vào bếp, cùng Khung Dực rửa sạch, dọn dẹp sơ qua một lần rồi mới bước ra ngoài sân. A Châu và Nguyễn Huỳnh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, xe ngựa đã đánh tới trước cổng.
Ngọc Huyên khép cửa nhà rồi bước lên xe ngựa, đầu không ngoảnh lại lần nào. Khung Dực thì khác. Hắn tần ngần đứng trước chiếc cổng sơn son một lúc lâu, phóng tầm mắt khắc ghi hết dáng vẻ ngôi nhà vào trong tâm trí.
Sau cùng, chiếc xe ngựa lạch cạch rời đi. Ngôi nhà cuối ngõ lại im lìm, chỉ còn mái ngói đầy hoa vẫn đang đung đưa trong nắng.
Lúc xe ngựa dừng lại hẳn, Khung Dực và Ngọc Huyên cứ tưởng đã đến tư viện của Hoắc Xung, không ngờ khi vén rèm bước ra thì chỉ mới đến cổng thành Nam Biên. Điều kỳ lạ là, Vua chủ Chu An và Đại công chúa Vũ Miên đã đứng chờ sẵn tự bao giờ.
“Cha! Chị Miên!” Ngọc Huyên kinh ngạc nhảy xuống xe rồi bước nhanh đến. Khung Dực vén rèm, nhìn hai người kia một chút rồi mới nhảy xuống theo sau.
“Huyên!” Chu An xoay Ngọc Huyên tới lui, nhìn qua một lượt rồi cười, tỏ ý hài lòng. “Đã có da có thịt hơn rồi. Tốt lắm, hahaha.”
“Cha vợ.” Khung Dực đi tới, vẫn mặt dày chào Chu An như vậy. Chu An hơi mất tự nhiên, trừng mắt một cái xem như đáp trả, lấp liếm đi sự bối rối của mình.
Ngọc Huyên ngẩn ra, hết nhìn cha rồi lại nhìn chị. Hôm nay hai người sao vậy?
“Cha, chị Miên, có… có chuyện gì sao?”
Lúc này Vũ Miên mới từ tốn bước lên, nắm tay Ngọc Huyên rồi vỗ hai cái:
“Huyên, đi theo chị.”
Ngọc Huyên cất bước đi theo Vũ Miên, mất vài bước chân mới quay đầu lại nhìn. Khung Dực toan bước tới thì đã bị Chu An giơ tay ngăn lại. Ngài hắng giọng vài cái rồi nói:
“Ngươi… Ờm, con… con ở đây một lát.”
Ngọc Huyên ngơ ngác:
“Anh ơi! Cha? Chị Miên?”
Vũ Miên vẫn nắm tay Ngọc Huyên, đoạn dắt y tiến lại phía lối đi dẫn lên trên tường thành, đầu không hề ngoảnh lại.
Khung Dực bỗng dưng bình tĩnh lạ kỳ. Hắn mỉm cười nhìn Ngọc Huyên, nói với theo bằng giọng điệu trấn an:
“Không sao đâu, cha em chỉ muốn nói chuyện với ta một lát. Không có gì đâu.”
Chu An đợi đến khi Vũ Miên và Ngọc Huyên bắt đầu bước lên cầu thang dẫn lên tường thành rồi, ngài mới chậm rãi quay sang nhìn Khung Dực. Lúc này trời đã về chiều, cửa thành vắng vẻ, chợ đã vãn từ lâu, người người đều đã quay về nhà từ trước, có lẽ giờ phút này đang tất bật chuẩn bị bữa cơm chiều.
“Ta làm điều này… chủ yếu là vì Ngọc Huyên.”
Chu An đăm chiêu nhìn về con đường phía trước, mái tóc muối tiêu càng nổi rõ sợi trắng sợi đen trong nắng chiều.
“Ta không muốn nó bị tổn thương lần nữa.”
“Con sẽ không tổn thương em ấy.” Khung Dực trầm giọng đáp.
“Cái đó còn tùy vào quyết định của con.”
Chu An phất tay ra hiệu, Nguyễn Huỳnh từ phía sau dắt đến một con chiến mã. Sau khi đưa dây cương cho Chu An, hắn lập tức cúi người lùi ra.
Khung Dực liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là con chiến mã Khoát Oa mà Khoát Oa Na Lạp đã đưa cho hắn.
Chu An không đưa dây cương cho Khung Dực mà chỉ thả ra để đấy. Ngài nhìn sang Khung Dực, chậm rãi nói từng câu một.
“Ta vừa nhận được tin tình báo từ phương bắc. Tứ đại sơn tộc liên minh đánh xuống từ Tuyết Nhạn. Phòng tuyến Nhạn Quân đã sụp đổ. Khúc Băng thất thủ. Lâm Sách, phó tướng lúc trước của con đã hạ lệnh di tản bá tánh, lui binh trăm dặm về sát Vương Đô. Chiều hôm qua, đại ca của con và Đinh Đại Đồng đã nhận được tin, sau đó lập tức thu quân rồi quay về phương bắc.”
Ngài dừng một chút rồi nói tiếp:
“Đây toàn bộ là sự thật. Ta không hề gạt con. Sớm muộn gì con và Ngọc Huyên cũng sẽ biết tin. Người làm cha như ta, chẳng thà nói sớm ngay từ đầu.”
Khung Dực nghe xong thì sững ra, cả người bất động như núi. Con chiến mã Khoát Oa đạp đạp vó trước, tỏ vẻ bồn chồn.
“Khung Dực.” Chu An chắp tay sau lưng, đoạn thở hắt ra. “Ta không rõ trong một tháng này, con và Ngọc Huyên đã quyết định cái gì, hứa hẹn điều chi. Số hai con cũng khổ. Để đi được đến đây, âu cũng là cả một chặng đường dài.”
Ngài ngẩng mặt lên nhìn hắn, ôn tồn bảo:
“Thế nhưng cả hai con đều còn rất trẻ. Vẫn còn một chặng đường dài hơn phía trước.”
“Nếu con đã quyết định ở lại Kinh Lạc, ở bên Ngọc Huyên, thì tất cả những chuyện vừa rồi không còn liên quan gì đến con nữa. Từ giờ phút này, con chỉ nên nhìn theo Ngọc Huyên, nhìn con đường mà nó sẽ phải đi mà thôi. Kinh Lạc của ta sẽ không tệ bạc với con, cũng sẽ không ép con phải làm những việc trái lương tâm mình.”
“Tuy nhiên nếu hôm nay con quyết định quay trở về Đại Thương, ta mong rằng con dứt khoát quên Ngọc Huyên đi, để cho nó đi con đường của nó, sống cuộc đời của nó.”
Chu An đợi một chút, không thấy Khung Dực nói tiếng nào, ngài cũng không hề nao núng. Vua chủ phương nam bước lại vỗ nhẹ vào yên ngựa, ra hiệu cho hắn nghe kỹ lời dặn dò:
“Trên con chiến mã này có sẵn lương thực để con về đến Mạc Bắc gặp Quảng Ngân Trình. Khi con đi vào ải Bạch Vân, con chỉ cần giơ cờ hiệu của ta lên. Cờ ta đã giắt sẵn bên hông ngựa. Nhìn thấy cờ, tướng lĩnh ở ải Bạch Vân sẽ tự khắc cho con đi qua, vượt rừng mận, về cố hương.”
“Quyết định là ở con.”
Lúc này Ngọc Huyên đang ở trên tường thành, y vốn không nghe được những gì Chu An đang nói với Khung Dực. Thế nhưng y biết rõ việc gì đang diễn ra. Vũ Miên đã nói với y rồi.
Ngọc Huyên nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Khung Dực, lòng chỉ ước ao được chạy đến ôm lấy tấm lưng đó. Ôm thật chặt.
“Anh ơi…” Y thì thầm.
Lát sau, Ngọc Huyên nhìn thấy Khung Dực từ từ vươn tay ra cầm lấy dây cương. Hắn cứng ngắc nhảy lên lưng con chiến mã, cúi đầu nói gì đó với Chu An, có vẻ như một lời cảm tạ. Lời vừa dứt, Khung Dực đã thúc gót cho ngựa lao đi, để lại sau lưng một mảng bụi mờ.
Vũ Miên nhìn thấy cảnh đó, chỉ khẽ quàng tay qua vai Ngọc Huyên tỏ ý an ủi, không nói lời nào. Lát sau, Đại công chúa nhẹ nhàng xoay lưng.
“Đi thôi, Huyên.” Nàng nói nhỏ.
“Về nhà thôi.”
Ngọc Huyên vẫn đứng im tại chỗ, cả người không nhúc nhích.
Chu An nhìn theo bóng người ngựa xa dần, sau một hồi cũng quyết định rời đi. Dưới chân tường thành lúc này vắng ngắt, không còn ai đứng lại.
Nắng thẫm màu dần.
Vũ Miên kiên nhẫn chờ Ngọc Huyên xoay người lại, thế nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ, mắt dõi ra xa. Một vài khắc trôi qua, Ngọc Huyên chợt cất tiếng nói một câu, đầu vẫn không ngoảnh lại.
“Chị Miên, em xin lỗi.”
Vũ Miên nhíu mày, chưa kịp hiểu ý Ngọc Huyên thì bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vang lên dồn dập. Đúng vào giây phút đó, Ngọc Huyên dứt khoát bước lên tường thành rồi tung mình nhảy xuống.
“Huyênnnnnnnnnnn!” Vũ Miên hoảng hốt kêu, nhoài người lao đến.
Cũng vào giây phút đó, người dưới chân thành đã đạp mạnh lên lưng ngựa rồi phóng lên, dang hay tay đỡ lấy y.
Rầm.
Khung Dực lấy tay ôm đầu Ngọc Huyên, đưa thân thể ra bao lấy y toàn bộ. Cả hai rớt xuống đất, lăn vài vòng.
Sau khi chắc chắn người kia không hề hấn gì, Khung Dực đưa tay lên miệng huýt sáo một hơi dài. Từ trong chuồng ngựa ở góc chếch phía bên kia, Tiểu Bạch hí vang rồi đạp tung cửa, sải vó lao ra.
Ngọc Huyên không cưỡi Tiểu Bạch mà cùng nhảy lên lưng con chiến mã Khoát Oa với Khung Dực. Hắn kéo tay Ngọc Huyên cho y ôm lấy hông mình rồi quay lại nói lớn với Vũ Miên đang đứng trên tường thành nhìn xuống:
“Chị vợ, em sẽ giữ cho Ngọc Huyên an toàn!”
Nói đoạn, cả người lẫn ngựa lập tức lao đi như gió. Tiểu Bạch cũng kiêu hãnh phóng theo, bốn vó thốc lên cát bụi mịt mù. Trong nắng chiều, làn bụi đó như dát vàng, cứ lấp la lấp lánh mà bay mãi, bay mãi.
Trên con đường vắng dẫn ra khỏi thành Nam Biên rồi hướng về phía ải Bạch Vân, có hai con chiến mã mải miết phi nước đại. Ngọc Huyên ôm Khung Dực, hai tay bấu mạnh vào lưng hắn.
“Sao anh biết em sẽ nhảy?”
Khung Dực thở dốc, vòng tay ra sau nắm lấy bàn tay người kia rồi đưa lên môi cắn nhẹ.
“Còn em? Sao em biết ta sẽ quay lại mà chờ?”
Ngọc Huyên tức tối kêu lên:
“Anh mà dám không quay lại, em sẽ đánh chết anh, cắn chết anh, hận chết anh!”
Y dụi dụi vào lưng hắn, sau đó lại càng ôm hắn chặt hơn.
Lúc anh nghe tin đã phải xót xa thế nào, sững sờ thế nào kia chứ.
“Ngọc Huyên, kỳ này cha vợ và chị vợ sẽ giận ta chết mất!” Khung Dực vừa thúc ngựa vừa tặc lưỡi kêu.
“Hahahaha không sao, có vợ đây rồi!”
“Nhưng mà lần này trở về sẽ nguy hiểm lắm, lỡ như…”
“Không có lỡ như gì cả!” Ngọc Huyên rướn người, há miệng cạp vào vai Khung Dực.
“Chúng ta sẽ không có chuyện đâu!”
Im lặng một chút, y bổ sung, giọng nói chắc như đinh đóng cột:
“Em chưa biết phải làm thế nào, dùng cách gì. Chuyện của mình, chuyện quốc gia, tình riêng và trách nhiệm. Nhưng mà em tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần chúng ta đồng lòng, không có gì là không thể!”
Khung Dực ấp bàn tay mình lên tay Ngọc Huyên, xoa xoa vuốt vuốt, đoạn bật cười:
“Lệnh vợ là lệnh trời. Vợ nói chúng ta sẽ không sao, chúng ta nhất định sẽ không sao! Vợ nói mọi chuyện sẽ ổn, mọi chuyện nhất định sẽ ổn!”
“Hahahaha, tướng công ngoan!”
Tiếng cười lanh lảnh của Ngọc Huyên cơ hồ át cả tiếng vó ngựa trập trùng. Sau lưng hai người bọn họ, mặt trời đỏ thẫm dần buông.
“Cha.” Vũ Miên sa sầm nét mặt. “Ngựa của chúng ta không đuổi kịp hai con chiến mã thượng đẳng đó.”
Chu An thở dài gật gật đầu, đoạn len lén đưa mắt nhìn con gái. Nó giận rồi.
Quả thật ngài không ngờ được Khung Dực và Ngọc Huyên lại to gan đến thế, tuy nhiên quyết định của Khung Dực đã nằm trong suy đoán của ngài. Dù không thừa nhận, bản thân ngài lại rất hài lòng.
Nó đã không vứt bỏ quê cha đất tổ, khi mà quê cha đất tổ cần nó nhất.
Chà, càng nghĩ càng ưng thằng rể.
“Cha yên tâm, con sẽ đem em về.” Vũ Miên phất áo choàng, dứt khoát xoay người đi.
Chu An lần nữa thở dài, nhìn theo bóng lưng kiên định của con mình.
“Miên.” Ngài gọi.
Công chúa dừng bước, quay lại nhìn vua cha.
“Cẩn thận nha con.”
“Con biết rồi.” Vũ Miên cười nhẹ, gật đầu với ngài rồi quay lưng.
Hoàng hôn đỏ rực rọi bóng lên người Vua chủ phương nam. Đứng trên tường thành, ngài trông cô đơn đến lạ. Chỉ trong một buổi chiều, cả hai người con đều bỏ ngài mà đi.
Chu An bâng khuâng nhìn về phía trước. Nơi xa kia có ải Bạch Vân, có rừng mận chắn ngang biên giới. Bất chợt, bên tai ngài bỗng như vang lên tiếng gào khóc đầy uất hận của người thiếu niên năm nào.
“Tất cả là tại ngươi!!! Tất cả là tại ngươi!!! Ngươi đã hại chết nàng!!! Chu An, ngươi đã hại chết nàng!!!”
Chu An nhắm mắt, nén xuống cảm giác đắng chát đang dâng lên trong cuống họng.
Đã bốn mươi năm rồi, ngài vẫn không rõ ngày xưa mình làm đúng hay sai.
Bây giờ cũng vậy.
Phầm phập, phầm phập, phầm phập, phầm phập.
Khung Dực thúc mạnh gót chân, giục ngựa đi nhanh hơn. Khi cổng doanh trại ải Bạch Vân đã hiện ra trước mắt, hắn lần tay xuống hông rút lá cờ hiệu của Chu An ra. Cờ hiệu của Vua chủ Kinh Lạc màu vàng sẫm, bên trên thêu một chữ Chu, phía dưới là ký hiệu Loa Thành hình xoắn ốc.
Lá cờ đón gió, phần phật tung bay.
“Mở cửa! Mở cửa!”
Binh sĩ gác cổng đứng trên tháp canh nhìn thấy, tức khắc ra hiệu cho người bên dưới. Lúc bấy giờ đang là buổi sáng sớm, trong những vệt nắng mai vẫn còn ẩn chút hơi sương chưa tan. Hai ngày nay Khung Dực và Ngọc Huyên cưỡi ngựa gấp rút đến ải Bạch Vân, đêm qua chỉ ngủ vài canh giờ rồi lại đi tiếp, thế nên mờ sáng hôm nay đã đến.
Két.
Cổng doanh trại nặng nề kéo ra, Khung Dực lập tức phóng ngựa vụt thẳng vào trong. Hắn cứ thế nhắm hướng rừng mận mà lao đến.
Đội quân của Kinh Lạc đóng quân rải dần từ ải Bạch Vân đến rừng mận, lều trại giăng tứ phía. Khung Dực cưỡi ngựa đến đâu, binh sĩ nhìn thấy cờ hiệu đều dạt ra đến đấy. Tất cả đều sững sờ, sau đó xôn xao như ong vỡ tổ:
“Cờ hiệu của Vua chủ!”
“Kia là Hoàng tử của chúng ta, có phải không?”
“Tham kiến Hoàng tử! Hoàng tử vạn phúc! Hoàng tử vạn an!”
Vút.
Con chiến mã Khoát Oa vẫn lao nhanh như một mũi tên, bỏ lại hết thảy mọi thứ phía sau. Chẳng mấy chốc, người ngựa đã đến sát bìa rừng.
Phía trước có hai thân ảnh.
Tống Cơ Long thì cưỡi ngựa chiến, Trần Lượng thì đang ngồi trên đầu voi. Cả hai đứng ngay bìa rừng mận, dưới một vạt hoa trắng muốt như mây. Sáng nay chỉ có hai vị tướng già, những vị tướng quân trẻ tuổi kia thì lại chẳng thấy đâu.
Nghe tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, hai vị Đại soái đều quay lại. Nhìn thấy Khung Dực từ xa lao đến, cả hai đều không tỏ vẻ ngạc nhiên. Thế nhưng giây phút Ngọc Huyên ló ra từ sau lưng Khung Dực rồi vẫy tay cười, Trần Lượng và Tống Cơ Long đều giật mình đến mức suýt chút đã ngã luôn xuống đất.
“Hoàng… Hoàng tử???”
“Sao người lại ở đây???”
Khung Dực gật đầu chào hai vị Đại soái, tuy vậy vẫn không hề giảm tốc. Con chiến mã Khoát Oa và Tiểu Bạch cứ thế vụt ngang trước mắt hai vị lão tướng phương nam, tiến thẳng về phía trước.
Trận địa đầy nắng mở ra.
Lúc này hai quân chưa giao chiến. Chiến trường là một mảng bình nguyên xanh ngát, đẹp đẽ và bình yên đến mức đau lòng.
Từ trên cao nhìn xuống, hai bóng chiến mã sải chân như vũ bão, người trên ngựa tóc dài tung bay. Màu tóc nâu vàng phương bắc cùng màu tóc nhung huyền phương nam hòa quyện.
Quảng Ngân Trình đang đứng trên đài quan sát, lúc này cũng đã nhận ra từ bên kia chiến tuyến có người đang đến. Hắn thầm kinh ngạc trong lòng, chưa hạ lệnh bắn tên vội mà nhoài người căng mắt ra nhìn cho kỹ.
Người này… người này…
Híiiiiiiiiiiiiii.
Khung Dực ghìm dây cương ngay ngoài vùng tên bắn. Con chiến mã Khoát Oa chồm lên rồi hạ vó, hí vang một hồi dài.
“Quảng Ngân Trình!” Khung Dực kêu to. “Mở cổng đi!”
Dưới ánh nắng ban mai, mái tóc nâu vàng của Khung Dực sáng bừng, rực rỡ. Hắn ghim ánh mắt kiên định về phía doanh trại, trước mặt toàn thể ba quân Mạc Bắc, dõng dạc cất lời:
“Tại hạ là Khung Dực, về đây giúp các người đánh giặc.”