Cuối cùng, bụng cũng đã lấp đầy, Đoàn Cẩm Sơ đem bát đũa để xuống, đứng dậy, mới vừa muốn mở miệng nói lời từ biệt, cửa lại ‘chi’ một tiếng mở ra, Lộ Phi Dương cùng Hà Linh đi vào.
“Sư đệ, sư muội, mau mau ăn cơm, nếu không thức ăn sẽ lạnh.” Tiêu Nhược Vân hé miệng nở nụ cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi hai người nói.
“Được.” Lộ Phi Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu sư muội đã ăn xong rồi sao?”
“Ha ha, đúng vậy a, ta muốn đi nhanh một chút, các ngươi bảo trọng!” Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng cười một tiếng, nhân cơ hội nói.
Vẻ mặt Hà Linh cực kỳ không được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, khẽ cắn cánh môi, chưa từng nói.
Lộ Phi Dương nói tiếp: “Vậy được, chính sự quan trọng, chúng ta cũng không giữ muội lại nữa, tiểu sư muội, muội phải cẩn thận, nếu có cơ hội hành thích, trước hết hãy nghĩ biện pháp đưa tin cho chúng ta, chúng ta sẽ vào hoàng cung tiếp ứng muội, không được tự tiện hành động, nhớ kỹ chưa?”
“Ừ, được. Ta nhớ rồi.” Đoàn Cẩm Sơ có chút cứng ngắt, lại là ám sát hoàng đế. . . . . . Thì ra đây chính là nguyên nhân nàng phẫn nam trang làm thái giám a!
Tiêu Nhược Vân cũng đứng lên, “Cẩm nhi, ta tiễn muội ra ngoài.”
“Ừ.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, sau đó giống như là chạy trốn mở cửa ra, vừa đi vừa chạy ra ngoài.
Hà Linh đờ đẫn mấy giây, sau đó đi theo sau lưng Tiêu Nhược Vân ra ngoài, khẽ gọi một tiếng, “Sư muội!”
Bước chân Đoàn Cẩm Sơ hơi chậm lại, sau đó quay đầu, Hà Linh nhàn nhạt cười một tiếng, “Sư muội, muội bảo trọng.”
“Được.” Đoàn Cẩm Sơ nở nụ cười, rồi lại thấy Lộ Phi Dương cũng theo ra ngoài, hướng ba người phất tay một cái, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư tỷ, gặp lại!” Dứt lời, lấy then cửa của đại môn xuống, một chân bước ra ——
“Cẩm nhi!”
Tiêu Nhược Vân gấp gáp đi tới, giữ chặt tay của Đoàn Cẩm Sơ, lưu luyến nhìn nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đáp ứng ta, nhất định phải bình an, ta sẽ chờ thư của muội.”
“Sư huynh, ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, nhấp nhẹ môi, ngừng một lúc lâu, mới gật đầu một cái, nhắm mắt đáp ứng nói: “Ta nhỡ kỹ.”
“Ừ.” Tiêu Nhược Vân nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Phi Dương và Hà Linh đang cô đơn, Đoàn Cẩm Sơ nhấp nhấp môi, lại không biết nên nói cái gì nữa, vì vậy, dứt khoát bước ra khỏi đại môn, cũng không quay đầu lại nhìn họ, bước nhanh rời đi.
Sau lưng, hai tiếng ‘chi chi’ vang lên, đại môn chậm rãi đóng lại.