Thật ra từ lúc Chiến Bắc Thiên thấy anh không đeo băng gạc, anh vẫn luôn lo Chiến Bắc Thiên sẽ điều tra tung tích mình, ngay cả hôm qua sau khi rời khỏi khu nhà của Lý Thanh Thiên, anh cũng cẩn cẩn thận thận tránh các camera trên đường phố và trong siêu thị, không để đám Chiến Bắc Thiên biết anh đang ở đâu.
Chiến Bắc Thiến cúp máy, rơi vào trầm tư.
Mộ Nhất Phàm không quấy rầy hắn, tiếp tục lơ đãng xem ti vi.
“Trần Đống có nhà hay không?” Ngoài sân bỗng nhiên truyền tới tiếng của một người đàn ông.
Mộ Nhất Phàm nghe ra đây là giọng của trưởng thôn.
Chiến Bắc Thiên nhìn thoáng qua bên ngoài.
Trần Đống đang rửa bát trong phòng bếp vội chạy ra: “Có, có, có.”
Trông thấy trưởng thôn tới, ông liền cười to, vui vẻ hỏi: “Trưởng thôn, sao ông lại tới đây?”
Trưởng thôn cười nói: “Tôi tới tìm khách trong nhà ông.”
Trần Đống ngớ ra: “Trưởng thôn đang chỉ mấy người cậu Chiến sao?”
“Ừ.”
Trần Đống cười: “Trưởng thôn, họ đang xem tivi trong phòng khách.”
Thế rồi ông hô vào trong nhà một tiếng: “Cậu Chiến, Tiểu Mộc, trưởng thôn tới tìm các cậu này.”
Trưởng thôn nói: “Để tôi tự vào tìm bọn họ.”
Ông đi vào phòng khách, trông thấy đám Chiến Bắc Thiên, cười nói: “Hai cậu, đã ăn cơm chưa?”
Chiến Bắc Thiên cũng không khách sáo nhiều lời với ông, hỏi thẳng: “Trưởng thôn tới bàn bạc chuyện thu mua sao?”
“Đúng vậy.” Trưởng thôn nở nụ cười không tự nhiên: “Chiến tiên sinh, trước khi rời nhà tôi cậu cũng thấy đấy, năm người kia ra giá tiền cao hơn các cậu rất nhiều, nếu như Chiến tiên sinh có lòng muốn mua gạo trong thôn chúng tôi, không biết liệu có thể nâng giá lên một chút không?”
Chiến Bắc Thiên ngồi trở lại sofa, gác chân phải lên chân trái, nhạt giọng nói: “Trưởng thôn, ông đừng quên, ngoài gạo ra, tôi còn muốn mua rau dưa, hoa quả, gia cầm, chỉ cần có thể ăn vào bụng, tôi đều có thể mua lại, thế nhưng nếu ông bán gạo cho người khác, xin lỗi, những thứ khác tôi chỉ có thể tới nơi khác thu mua.”
Khi ấy tới thôn Bạch Bích, là bởi hắn biết thôn Bạch Bích gặt hái tốt, thế nhưng bởi những nơi khác cũng gặt hái không tồi, cho nên đồ nuôi trồng khó bán ra ngoài, nên hắn mới tới nơi này thu mua.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên làm như vậy là bởi chắc chắn đám người đó sẽ không mua rau dưa, hoa quả trong thôn Bạch Bích, dù sao thì mấy thứ này cũng khó giữ, nếu như mua lại, cần rất nhiều tủ đông lạnh để cất chứa đồ, hoặc là tìm người ướp mới có thể giữ trong thời gian dài.
Nhưng nam chính lại khác, hắn có cả một không gian, có thể giữ cho tất cả mọi thứ luôn tươi mới, lại còn sẽ không bị hỏng, cho nên hắn mới dám mua với số lượng lớn.
Trưởng thôn trở nên lúng túng xấu hổ: “Cái này… cậu để tôi suy nghĩ một chút nữa.”
Nếu như bán gạo cho năm người đàn ông kia, đúng là sẽ kiếm được nhiều hơn so với người trước mắt, thế nhưng năm người kia chỉ mua gạo, không mua những thứ khác, như vậy hoa quả và rau dưa trong thôn họ lại không bán được.
Sau khi trưởng thôn rời khỏi nhà Trần Đống, lập tức đi tìm người thương lượng.
Trần Đống tiễn trưởng thôn ra tới cửa, vội vã chạy vào phòng khách: “Cậu Chiến, cậu Chiến này.”
Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Sao vậy?”
“Cửa xe các cậu có khóa kỹ không? Ban nãy tôi tiễn trưởng thôn đi ra, thấy có người đang nhìn ngó xe của cậu, đã thế, người kia vừa thấy tôi đi ra, liền vội vã rời đi, cho nên tôi nghi ngờ hắn muốn trộm xe.”
Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn nhau.
“Có phải người nọ mặc tây trang đen, thắt cà vạt màu đen hay không?” Chiến Bắc Thiên hỏi.
Trần Đống vội vàng gật đầu: “Phải, phải, cậu Chiến, sao cậu biết được vậy?”
Chiến Bắc Thiên không trả lời ông, trong lòng đoán ra được người xem xe hẳn là người muốn thu mua gạo, hơn nữa không phải bọn họ xem xe, chỉ là muốn nhìn biển số xe mà thôi, xem có thể tra ra được người tranh mua gạo với họ rốt cuộc là ai.
Mộ Nhất Phàm cũng đoán ra được ý đồ của đối phương, nhưng không lo lắng những người đó có thể tra ra được thân phận mình, bởi vì biển số xe kia chỉ là giả, trước đó bởi Mộ Nhất Phàm không muốn người khác biết hành tung của mình, nên đã cố ý lắp vào.
Những xe khác trong biệt thự, cũng đều được lắp biển giả.
Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Có lo người của tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị tìm cậu gây phiền toái không?”
Mộ Nhất Phàm chớp chớp mắt cười: “Này là anh đang quan tâm tôi đó hả?”
Đúng là một chuyện tốt, điều này nói rõ nam chính đã bắt đầu coi anh như một người bạn.
Chiến Bắc Thiên: “………..”
“Anh yên tâm, một Mộ thị tầm thường này, tôi còn không thèm để vào mắt.”
Chiến Bắc Thiên thấy bộ dạng Mộ Nhất Phàm thật sự không để ý, nhìn xoáy sâu anh mấy giây mới dời tầm mắt.
Tối đến, con trai của Trần Đống, Trần Trang quay trở về, Trần Đống liền giới thiệu con trai mình cho Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm làm quen. Bởi tối hôm qua, lúc họ tới Trần Trang đã ngủ, lúc bọn họ dậy thì Trần Trang đã cưỡi xe máy vào trong thành làm việc, buổi tối mới có thể quay về ăn cơm và ngủ, cho nên hai bên đều không biết nhau.
Ngoại hình Trần Trang rất giống với Trần Đống, đều là dáng vẻ thật thà chất phác, gặp ai cũng cười ha hả, trong hành động có ẩn chút lúng túng, không biết giao lưu với người lạ như thế nào.
Cơm nước xong xuôi, bởi hôm sau Trần Trang còn phải đi làm, cho nên liền quay về phòng ngủ từ sớm.
Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cũng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc ngủ, Mộ Nhất Phàm vô cùng ngoan ngoãn nằm gọn bên kia giường, để lại một chỗ nằm rộng rãi cho Chiến Bắc Thiên.
Thế nhưng, đến khi say giấc rồi, người lại bắt đầu không an phận, mạnh mẽ mà chui vào lòng Chiến Bắc Thiên.
Mới đầu Chiến Bắc Thiên còn đẩy ra vài lần, nhưng vô ích, cứ đẩy đi người lại dán tới, sau rồi hắn cũng chẳng buồn để ý nữa, nằm thẳng người, mặc người bên cạnh ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành.
Chỉ là, đến sáng hôm sau, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn chọc vào đùi mình, cả người tỉnh táo lại trong nháy mắt.M: Tên hai bố con nhà họ Trần này rất đặc biệt =)), Trần Đống: Đống là là nóc nhà, còn Trang (Thung) lại là cái cọc/cột:”3
Ngoài ra thì, tên bạn Nhất Phàm nhà ta là: Phàm trong cánh buồm, có câu Nhất Phàm Phong Thuận, nghĩa là thuận buồm xuôi gió:”>.
Tên em(anh) trai bạn là Nhất Hàng, Hàng trong hàng hải. Từ này danh từ là thuyền, động từ nghĩa là đi (đi bằng thuyền, máy bay)
Bắc Thiên là bầu trời phương bắc:3