Trong lúc vô tình y nhìn thấy Ngọc Đồi Sơn tóc trắng áo trắng đang đi dạo trên đường phố, có vẻ vẫn còn đi mua đèn mây.
Hề Tương Lan nhíu mày nhìn hắn.
Ngọc Đồi Sơn đi dạo một hồi, đột nhiên đứng sững tại chỗ như đang ngẩn người, ánh mắt màu vàng hơi chuyển động.
Hắn đứng ngớ người hồi lâu, nhíu mày vẩy vẩy ống tay áo màu trắng, trong miệng lầm bầm gì đó.
Hề Tương Lan nhìn khẩu hình của hắn.
“Sao áo trắng dễ bị dính nước sốt thế nhỉ?”
Khóe môi của Hề Tương Lan hơi giật giật, đang lúc y muốn đóng cửa sổ lại thì lại nhác thấy hình như Ngọc Đồi Sơn đang cầm trong tay một đóa hoa thược dược tươi đẹp.
Lúc này sắp hết mùa hè, thành Cửu Tiêu lại ít hoa cỏ, hắn lấy đâu ra hoa thược dược thế?
Ngọc Đồi Sơn thờ ơ cầm đóa hoa xoay xoay một hồi, đột nhiên hắn phát hiện có tầm mắt đang nhìn mình mà quay đầu lại ngẩng lên, chuẩn xác mắt đối mắt với Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan bình thản đối diện với hắn.
Ngọc Đồi Sơn nhìn thấy mặt của y, con ngươi sắc vàng khẽ chuyển động, giống như lâu rồi không được nhìn thấy cảnh đẹp, dù cách một lớp mặt nạ vẫn có thể nhận ra hắn đang rất vui vẻ.
Đúng lúc có một người bán đèn rong tới đưa cho hắn một ngọn đèn mây.
Ngọc Đồi Sơn dùng hai ngón tay nâng đèn mây lên, ở đầu ngón tay ngưng tụ ra đốm sáng vàng— Dùng linh lực Thiên Diễn mà khắp cả Thập Tam Châu đều thèm muốn có được để thắp sáng tim đèn.
‘Phừng’ một tiếng.
Đèn mây sáng lên tỏa ra màu vàng rực rỡ.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan xanh lè cả mặt, đóng sầm cửa sổ lại.
Ngọc Đồi Sơn phì cười.
Hồng Trần đợi mãi mà không thấy Yểu Yểu đem quần áo tới, nhíu mày sai người khác đi lấy.
Không lâu sau, có người bưng áo bào thêu hoa mẫu đơn tới: “Không biết Yểu Yểu trộm lười biếng ở đâu, xiêm áo bị bỏ rơi đằng sau cây cột, may là không bị bẩn.”
Hồng Trần không để ý nhiều, cầm áo bào thêu hoa mẫu đơn diễm lệ khoác lên người Hề Tương Lan.
Nhưng cái áo này quá rộng, cũng chỉ có vóc người cao gầy tương đối của Hề Tương Lan mới mặc vừa, mấy lọn tóc thừa rũ xuống rơi xõa vào trong khóm hoa mẫu đơn, tựa như nhụy hoa đen nhánh đầy ma mị.
Châu ngọc lấp lánh, đẹp không tả xiết.
Nữ nhân lúc trước còn đang thắc mắc khuôn mặt này của Hề Tương Lan là thật hay giả, bây giờ nhìn thấy không khỏi bị kinh diễm.
Dung nhan yêu nghiệt khuynh thành vốn nên tỏa ra khí chất quyến rũ hút hồn, nhưng Hề Tương Lan cầm chặt đóa hoa thược dược trong tay, sắc mặt u ám cùng cực.
Ngọc Đồi Sơn…
Vừa nhắc tới Ác Kỳ Đạo, Hề Tương Lan theo phản xạ nghĩ tới quỷ vật khiến người ta mê nghiện— ‘Khí Tiên Cốt’.
Những năm qua Ngọc Đồi Sơn nhờ vào buôn bán ‘Khí Tiên Cốt’ mà tích lũy được số linh thạch có thể mua đứt mười mấy thế gia ở Trung Châu, bây giờ hắn tới thành Cửu Tiêu, đừng nói là để bỏ mối buôn bán Ngụy Thiên Diễn ở đây?
Hề Tương Lan không tin cái tên tà đạo đó sẽ vì hoa khôi mà ném ra nghìn vàng mua mây đèn đồ bỏ kia, y cảm thấy có dự cảm không lành.
Hồng Trần vờn tới vờn lui xung quanh y, cảm thấy y có nhăn nhó nhíu mày cũng đẹp chết người, dứt khoát kéo y ra ngoài.
Hề Tương Lan bị cắt ngang mạch suy nghĩ, nhíu mày nói: “Làm gì thế?”
Hồng Trần: “Đại hội tuyển chọn hoa khôi.”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Buổi tối mới bắt đầu mà?”
Y chỉ muốn nhờ vào thân phận này để tiếp cận Tuân Nương ở thanh lâu hỏi rõ đáp án, vốn định hỏi xong sẽ cắp đít chuồn êm, với lại cũng không muốn bị xấu hổ trước mặt Thịnh Tiêu.
Đẹp cả đôi đường.
Ai ngờ Hồng Trần lại nói: “Ta đã thông báo cho toàn bộ thành Cửu Tiêu, đại hội tuyển chọn hoa khôi của Quân lâu Hồng Trần Thức sẽ dời lại buổi trưa.”
Hề Tương Lan: “…”
***
Nơi cao nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, bốn phía đình đài được che bằng lụa trắng, sàn gỗ bao quanh bên ngoài trống huơ trống hoác không có lan can và mái che, đứng bên ngoài là có thể thu hết toàn bộ đường phố bên dưới vào mắt.
Cô gái mặc áo trắng chầm chậm bước tới nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới như đám giun dế.
Mây đèn được thắp sáng đồng loạt, nơi nơi chìm trong ánh sáng rực rỡ hoa lệ.
Một con chim vỗ cánh từ không trung bay tới nhẹ nhàng đậu xuống trên vai Tuân Nương.
Gió trên cao thổi phần phật, áo trắng của Tuân Nương bị thổi tung lên, trong tay nàng đang cầm tẩu thuốc bằng bạc, bên trong tẩu thuốc không phải là thuốc lá mà là chất lỏng tỏa ra ánh sáng tím nhạt.
Con chim kêu lên một tiếng.
“Thế à?” Tuân Nương nhẹ nhàng phả ra luồng khói trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, không biết đang nói chuyện với ai mà lạnh lùng lên tiếng: “…Nếu ta nói, ta không biết chuyện năm đó?”
Con chim lại kêu một tiếng, từ hư không truyền tới giọng nói không phân rõ nam hay nữ.
“Tương Văn ‘Vọng Lũ Cốt’ có thể dùng linh lực Thiên Diễn nhìn thấu kí ức, ta không tin ngươi không hứng thú với hung thủ cầm đầu tàn sát Hề gia năm đó.”
Tuân Nương bỗng cười lạnh: “Tàn sát Hề gia, không phải là ngươi sao?”
‘Con chim’ cười khẽ: “…Nhưng cũng có thể không phải là ta.”
Tuân Nương hờ hững.
‘Con chim’ thản nhiên nói: “Ngươi cũng đã biết được không ít chuyện xưa từ kí ức của Hề Minh Hoài, hắn rơi vào tay Hề Tuyệt làm gì còn đường sống? Ngươi muốn cứu hắn thì phải làm theo lời ta. Chỉ cần để một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu của Thịnh tông chủ phán tội và tử hình Hề Tuyệt, khi đó Thiên Diễn và Thiên Đạo sẽ cùng giáng sét phạt tội suốt tám ngày tám đêm.”
Đến lúc đó cho dù Thịnh Tiêu không muốn đi nữa, Thiên Đạo và Thiên Diễn trên cao, cũng sẽ cưỡng chế hắn phán người có tội.
Tuân Nương không nói gì.
Con chim giương cánh bay lên, kêu to vài tiếng lảnh lót, linh lực ám trên người nó rốt cuộc tiêu tán.
Phòng khách lớn ở tầng ba.
Liễu Trường Hàng còn đang tận tình khuyên bảo Thịnh Tiêu: “…Tuyệt Nhi chính miệng nói mà, thật đó, hắn kêu các ngươi đợi bên ngoài, còn hắn sẽ tự mình hỏi chuyện Tuân Nương.”
Thịnh Tiêu sừng sững bất động, trên cổ tay ngoài mười hạt châu hiện lên chữ ‘sát’ ra, tất cả còn lại đều đã chia nhau ra bay đi tìm Hề Tương Lan.
Mấy ngày qua Hề Tương Lan tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, vừa ôm hôn chụt chụt vừa nói lời đường mật, làm cho Thịnh Tiêu dần quên mất người này luôn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt hòng thoát thân.
Đáng lẽ ra nên giữ chặt người trong tầm mắt mới đúng.
Bỗng chốc, bên ngoài thanh lâu truyền tới tiếng ồn ào náo nhiệt, những ngọn nến được thắp sáng tỏa ra mùi thơm theo gió lượn lờ bay vào, mang theo hương thơm lôi cuốn kỳ lạ.
Thịnh Tiêu khẽ nhíu mày.
Hắn sải bước đi tới đẩy cửa sổ ra, không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã tụ tập chật ních mấy ngàn người, toàn bộ đều đồng loạt ngửa đầu nhìn lên bên trên, trông ai nấy đều tỏ ra vô cùng háo hức và mong đợi.
Vô số đèn mây được thắp sáng, dù mặt trời còn trên cao nhưng vẫn sáng rực ngời ngời.
Thịnh Tiêu nhạy bén phát hiện có chỗ không đúng, linh lực quét xung quanh một vòng, con ngươi hơi co rụt lại.
Hắn nhanh chân đi ra khỏi Quân lâu Hồng Trần Thức, tùy tiện giơ tay đón lấy một đèn mây trôi lơ lửng trước mặt, đầu ngón tay ngưng tụ ra đốm linh lực nhỏ đưa vào bên trong đèn dò xét.
Luồng linh lực quen thuộc ập thẳng vào mặt.
Tức khắc sắc mặt của Thịnh Tiêu đen như đít nồi.
Là ‘Khí Tiên Cốt’.
Có người lén bỏ ‘Khí Tiên Cốt’ vào trong đèn mây, từ đó tỏa ra linh lực của Ngụy Thiên Diễn tràn ngập khắp xung quanh.
Một ngọn đèn chứa Ngụy Thiên Diễn tất nhiên sẽ không dễ bị phát hiện, cũng sẽ không gây ra vấn đề quá lớn, nhưng khắp các con phố đều treo đầy đèn mây, mười cái đèn thì đã có tới chín cái bị bỏ vào ‘Khí Tiên Cốt’.
Thịnh Tiêu đã chứng kiến triệu chứng gần như là lên cơn nghiện vật vã sau khi dùng ‘Khí Tiên Cốt’ của Hề Tương Lan, sắc mặt của hắn âm lãnh đến cực điểm, khẽ phất tay triệu hồi các hạt Thiên Diễn Châu đang bay đi tìm Hề Tương Lan.
Có người tranh thủ đục nước béo cò ngay trong đại hội tuyển chọn hoa khôi.
Ngọc Đồi Sơn.
Thịnh Tiêu tỉnh rụi bóp vỡ mây đèn viết tên ‘Lan Kiều Kiều’, ngón tay khẽ động, các hạt Thiên Diễn Châu thoáng cái xâu thành chuỗi vòng, va vào nhau phát ra tiếng lách cách giòn giã.
Chỉ là hạt châu cuối cùng không có quay về.
Bất thình lình, đám người tụ tập bên cạnh bỗng sôi trào.
“Lan Kiều Kiều! Thật sự là nàng ấy!”
“Thiên Đạo trên cao! Ba năm trước ta còn tưởng nàng ở ẩn thật, không ngờ hôm nay may mắn được nhìn lại phong thái năm đó!”
“Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành! Quá đẹp! Có chết cũng không hối tiếc!”
Thịnh Tiêu vô cảm ngẩng đầu nhìn sang.
Có lẽ hắn đã biết hạt châu cuối cùng đi đâu.
Một viên Thiên Diễn Châu lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, lôi văn chằng chịt bắn thẳng về phía lầu các trên cao, trông như ngón tay chỉ chỗ cho chủ nhân thấy.
Trên bệ đài cao nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, có một người mặc áo bào thêu hoa mẫu đơn diễm lệ đứng phía sau lụa trắng buộc hờ trong đình đài, nghe thấy tiếng kêu la ồn ào bên dưới, khóe mắt của y hiện ra sự chán ghét mất kiên nhẫn.
Diễm lệ thoát tục.
Thịnh Tiêu: “…”
===Hết chương 48===