Lại nữa, mùi hoa nhài lại làm con tim đập loạn.
Long Vũ một tay đặt trên lưng, một tay nhẹ ôm đầu để má cô bé áp vào ngực mình. Trái tim như được sưởi ấm nhờ hơi nóng tỏa ra.
Được ôm người mình thích trong căn phòng tĩnh mịch, tâm hồn trở nên yên bình đến lạ. Giống như đang ngồi tận hưởng gió mùa xuân trên đồng cỏ êm đềm.
Thứ âm thanh mê muội duy nhất là tiếng hai người trò chuyện với nhau.
Ái Nhi vừa ôm vừa chậm rãi nói:
– Cậu sến súa thật đó.
Long Vũ không đáp mà chỉ mỉm cười. Ừ thì công nhận, cậu cũng không ngờ một ngày nào đó mình sẽ rung động, sẽ phát cuồng vì một cô bé dở dở ương ương thế này.
Dường như bầu không khí trở nên trong lành và ấm áp hơn nhờ cái ôm. Đôi mắt nhắm nhẹ để chuyển hết mọi cảm nhận vào làn da – nơi tiếp xúc với cơ thể Ái Nhi.
Bên má tròn của nàng ta áp vào, nhè nhẹ chuyển động lên xuống theo cơ ngực của Long Vũ. Cô bé gợi chuyện để nói, đồng thời cũng muốn thắc mắc của mình được giải đáp:
– Nè…
– Hmm?
– Sao lúc trước cậu không chịu phẫu thuật sớm? Hình như cũng không nguy hiểm gì nhiều.
Long Vũ nghe đến đây thì chầm chậm mở mắt. Cậu mất một vài giây để ổn định tinh thần rồi mới nhỏ nhẹ trả lời với âm lượng cực kì thấp.
“Tớ định rời khỏi thế giới này”.
– Gì cơ?
Ái Nhi nghe không rõ. Cô ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt.
Dường như cái ôm đã tạo ra chất kết dính khiến chàng trai trẻ đắm chìm. Cậu không muốn nó chóng vánh như thế, liền ôm cô bé vào ngực mình lần nữa.
– Nhưng mà nơi đây có cậu với Rồng Nhỏ. Tớ không đi nữa.
Ái Nhi đương nhiên càng khó hiểu hơn. Cô đoán có lẽ Vũ định ra nước ngoài theo mẹ. Hoàn toàn không hiểu một chút gì về ẩn ý trong lời nói của cậu.
Cô bé đâu biết, chỉ cần Long Vũ nhận ra tình cảm này chậm một chút nữa…
.
.
.
Hai người đã im lặng rồi ôm nhau trong yên bình rất lâu. Khoảng trời ấm áp, phảng phất hương hoa làm Ái Nhi buồn ngủ, mắt đã thiu thiu. Vòng tay nhỏ vô thức buông lỏng eo của Long Vũ, miệng còn ngáp một cái. Nhìn cô bây giờ y hệt một con mèo nhỏ đang quấn lấy cậu chủ.
Chàng trai trẻ đưa tay xem đồng hồ. Đã 9 giờ hơn, Ngọc Ánh cũng sắp từ lớp học thêm về đến nhà. Cậu miễn cưỡng vỗ nhẹ lưng Ái Nhi.
– Cậu nên về phòng thôi. Trễ hơn là bị phát hiện đó.
Cô bé nghe giọng trầm bên tai, cố mở mắt nhưng hai cái mí nặng quá, nhấc không nổi, chỉ có thể lẩm bẩm:
“Ưm… biết rồi…”
Hết cách, Long Vũ đành phải bế cô lên, để gương mặt đáng yêu gác lên bờ vai của mình. Cậu không quên bước lại bàn, cầm theo vài cuốn vở.
Sải chân dài đưa cả hai ra ban công, vài bước đã đến tận khung cửa gỗ.
Người ta vừa từ bệnh viện về được mấy hôm mà đã phải khuân vác con bé này. Hậu phẫu thuật mà xảy ra biến cố gì thì chắc chắn là do nhỏ chứ không ai hết.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Ái Nhi trèo vào phòng rồi ngủ thẳng cẳng, Long Vũ mới yên tâm đóng cửa sổ quay về.
Thiếu niên buông mình xuống giường. Đôi môi mỏng vô thức mỉm cười. Một cái ôm chữa lành còn mạnh hơn hàng vạn thứ thuốc cậu uống vào người.
.
.
.
“Em bé ấm quá đi mất”.