Phòng làm việc riêng hôm nay chỉ một mình Tuấn Khải ở đó. Không gian đột nhiên trở nên trống vắng đến khó chịu. Bình thường chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy Hoà An khuôn mặt nghiêm túc làm việc. Thi thoảng lại trưng bộ mặt ngốc ra khi chạy sai số liệu. Hay là cười đắc ý khi làm xong việc trước dự kiến. Thậm chỉ cả nét mặt bị mệt mỏi làm cho bí xị.
Tuấn Khải tựa lưng vào ghế biểu cảm thay đổi. “Mình nhìn cậu ta nhiều như vậy sao?”
Đột nhiên anh đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra liên nhìn xung quanh.
“Trưởng phòng anh việc gì cần sao?”
Tuấn Khải mỉm cười. “Không có.” Nói xong liền tiếp tục đảo mắt nhìn thêm một vòng. Nói không thấy liền không thấy. Không nhịn được liền hỏi. “Có ai thấy Hoà An ở đâu không?”
Mọi người xoay qua lại nhìn. Dường như mọi người quên mất sự hiện diện của Hoà An sau chuỗi ngày Hoà An làm việc trong phòng Tuấn Khải. Khiến cho việc anh quay về làm việc như bình thường bên ngoài bị mọi người gạt ra khỏi tâm trí. Tới bây giờ bị hỏi mới nhớ sực ra là không thấy cậu ta ở đâu. Người nọ nhìn người kia đều không ai biết.
“À, kia rồi!” Hoà An đang từ phía cửa chính bước vào. Bên cạnh là cậu nhóc Phước Thành cứ bám sát không tha. Chưa kể cậu ta cứ liên tục làm ra những hành động không chấp nhận được. Cứ một chút lại chọc chọc vào người Hoà An.
Tuấn Khải đột nhiên thấy không nhìn nổi nữa. Xoay người đóng cửa lại đi từng bước mạnh trở về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống cửa cũng mở ra.
Hoà An bước vào vẻ mặt cực kỳ tốt. “Anh tìm tôi sao? Có việc gì không?”
Tuấn Khải thì khỏi nói biểu cảm vốn dĩ đã không có sắc điệu, bây giờ không khác gì tảng băng. “Lúc nãy thì có, bây giờ không cần nữa rồi. Cậu quay trở lại làm việc đi.”
Hoà An trở ra lòng tự oán. “Anh ta nóng nảy cái gì chứ? Đúng là khó hiểu.”
Những ngày sau đó Phước Thành cũng nhờ cái đầu tương đối thông minh của mình hơn chín mươi phần trăm chinh phục được Hoà An. Hoà An không thể không thừa nhận rằng nếu không phải vì cậu ta quá phiền phức liền có thể cho cậu ta chín mươi chín phần trăm điểm.
Ngoài những giây phút trêu ngươi ra thì cậu ta cực kỳ nghiêm túc trong công việc. Tất cả mọi thứ được giao phó đều được hoàn thành xuất sắc và đúng hạn.
Hoà An cũng không còn khó chịu với những hành động dỡ hơi của cậu ta nữa. Cũng nhờ những trò phân tán tâm lý này Hoà An mới bớt được chút thời gian nghĩ đến tên mặt lạnh ngồi trong kia.
Hoà An thì tốt rồi nhưng Tuấn Khải thì không.
Mấy hôm nay anh có hơn ba lần trong ngày kéo cửa rèm ở phòng lên để nhìn ra ngoài và y như rằng đều nhìn thấy gương mặt của Hoà An cười đùa vui vẻ bên cạnh tên nhóc kia. Kết cục là lại một bụng dạ khó chịu kéo rèm xuống.
Suốt hơn mấy ngày nay đều như vậy Tuấn Khải sắp tự mình bị mình làm cho phát hỏa. Anh có đánh chết cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ rơi vào trạng thái như thế này.
***************
Tác giả: Hủ giấm chua bắt đầu lên men nhaaaa. ahihi